Top 20 — vẫn không thấy.
Top 50 — cũng không!
Danh sách càng về cuối, trong lòng Luyện Thiên Cực càng thêm căng thẳng.
Ngoài thực tế, ở buổi triển lãm, Lý Tuyết Liên nhìn Luyện Thiên Cực đang lĩnh ngộ bức tranh, nhẹ giọng nói:
- Bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ có thể cho phép nhiều người cùng lĩnh ngộ một lúc. Còn có ai muốn lên thử vậy liền xin mời.
Tiền Thâm cùng mấy bạn học liếc nhìn nhau, rồi cùng bước đến trước bức họa.
Cùng lúc đó, một vài thiếu niên khác cũng lần lượt tiến lên.
Trương Vũ liếc mắt nhìn Chu Thiên Dực ở một bên, hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi không thử một chút à?
Chu Thiên Dực cười ha ha, nhún vai đáp:
- Ta chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không muốn tự rước nhục.
Trương Vũ quay sang nhìn Bạch Chân Chân:
- Vậy còn ngươi? Cũng không muốn thử sao?
Bạch Chân Chân liếc nhìn bức tranh, thản nhiên đáp:
- Ta vẫn đang do dự.
Trương Vũ ngạc nhiên:
- Do dự gì vậy?
Bạch Chân Chân đáp khẽ:
- Ta không muốn tự nhiên rước lấy một cái sư phụ cho mình.
Trong lòng nàng thầm nghĩ:
- Nếu trở thành đệ tử, ta chắc chắn sẽ phải ký hợp đồng với Tinh Hỏa Chân Nhân kia, như vậy cũng có khác gì ký giấy bán thân.
Bạch Chân Chân thở dài:
- Đến lúc đó, ngay cả việc chọn trường đại học, chọn chuyên ngành học, cũng sẽ bị hắn thao túng. Còn phải gánh thêm một đống nợ, không biết lãi suất tính toán thế nào?
Trương Vũ nghe nàng nói vậy thì lên tiếng:
- Chỉ cần ngươi không luyện thành bộ võ công này, thì cũng đâu cần bái Tinh Hỏa Chân Nhân làm sư phụ.
Hắn nhìn về phía bức tranh, mỉm cười nói:
- Võ công do Kim Đan Chân Nhân để lại, dù chỉ là bản dành cho Luyện Khí sơ kỳ, thì giá bản quyền chí ít cũng phải vài vạn đồng. Giờ có cơ hội học miễn phí, tội gì không thử?
- Không muốn làm đệ tử cũng được, chỉ cần hôm nay ngươi đừng luyện thành môn võ công này là xong.
Triệu Thiên Hành một bên nghe vậy thì âm thầm bĩu môi. Hắn chỉ cảm thấy Trương Vũ và Bạch Chân Chân quá ngông cuồng rồi. Hắn lập tức lùi lại vài bước, sợ người khác hiểu nhầm mình cùng một bọn với hai kẻ cuồng vọng vô tri kia.
Bạch Chân Chân lặng lẽ nhìn Trương Vũ, trong lòng thầm nghĩ:
- Ép Vũ tử đến bước này... mấy cái nền tảng vay nợ kia ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi.
Chu Thiên Dực bật cười:
- Trương Vũ nói cũng có lý. Dù sao lĩnh ngộ cũng không tốn tiền. Vậy thì chúng ta cùng thử một lần xem sao.
Triệu Thiên Hành kiên quyết từ chối lời đề nghị của Trương Vũ và Chu Thiên Dực. Chỉ cần nghĩ đến cảnh mình mặc đồng phục bảo an, đứng trước hàng ngàn ánh mắt chăm chú phía dưới mà lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, hắn liền cảm thấy xấu hổ đến cực điểm.
Nhìn bóng lưng Trương Vũ đang tiến lên phía trước, trong lòng Triệu Thiên Hành dâng lên một tia bội phục về độ dày da mặt của đối phương.
Đúng lúc này, bộ đàm bên hông hắn bỗng vang lên tiếng quát mắng giận dữ của đội trưởng đội bảo an:
- Các ngươi đang làm cái trò gì vậy? Sao dám tự tiện rời vị trí để đi lĩnh hội diễn võ đồ hả? Mau kéo tên kia quay lại ngay!
Triệu Thiên Hành mồ hôi tuôn ra như mưa, vừa la lớn vừa chạy vội theo Trương Vũ, định kéo hắn về.
Nhưng khi hắn càng tiến lại gần Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, thì hình bóng trong bức họa lại càng trở nên rõ ràng hơn, xung quanh cũng bắt đầu vang lên từng tiếng cười đùa, châm chọc.
Triệu Thiên Hành quay đầu nhìn lại, bên trong khu triển lãm, mọi người đều đang nhìn hắn, chỉ trỏ, cười cợt. Trong ánh mắt của họ, hắn chỉ là một gã bảo an bé nhỏ, không biết lượng sức mà đi lĩnh hội bức họa cao thâm kia.
Trước muôn vàn ánh mắt giễu cợt, bước chân Triệu Thiên Hành dần dần chậm lại, sao đó hắn đứng ngẩn ra, luống cuống tay chân, hết xoa đầu lại gãi tai, không biết phải làm thế nào cho đúng.
Cùng lúc đó, Trương Vũ cùng hai người bên cạnh cũng đã tiếp cận gần Thiên Nhân Diễn Võ Đồ. Hình bóng mờ ảo trong tranh dần ngưng tụ lại, hóa thành một trung niên nam tử mặt mày nghiêm nghị, từ trong tranh cách không tung một quyền oanh kích tới.
Bạch Chân Chân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó điện thoại rung lên điên cuồng.
Nàng vừa cầm lên xem thì thấy toàn là tin nhắn đòi nợ từ các nền tảng vay mượn.
- Liên quan đến khoản nợ mang tên “Nợ của nợ” của quý khách, do nhiều lần nhắc nhở vô hiệu, tình tiết nghiêm trọng, đề nghị quý khách trong vòng ba ngày cần thanh toán toàn bộ, nếu không sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật...
- Nếu tiếp tục trốn nợ, chúng tôi sẽ tiến hành xác minh thực tế...
- Ngươi vì một khoản tiền nhỏ mà mặt mũi cũng không cần nữa sao, muốn cả nhà cùng đi nhặt ve chai với ngươi không?
Tin nhắn đòi nợ ngày càng nhiều, nội dung cũng càng lúc càng không kiêng dè, từ thúc giục nhẹ nhàng biến thành chửi rủa toàn diện, không góc chết, thậm chí là đe dọa.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, Bạch Chân Chân mồ hôi túa ra như tắm, toàn thân căng cứng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên.
Nàng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông, không dám bắt máy.
Nhưng dù nàng không có làm gì, thì điện thoại vẫn tự động kết nối cuộc gọi.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn ấy, một giọng nam lạnh như băng vang lên từ đầu dây bên kia:
- Vì hành vi gian lận tín dụng và không thanh toán đúng hạn, quý khách đã vi phạm nghiêm trọng các điều khoản vay nợ. Mạng lưới đã khóa chặt vị trí của quý khách. Nếu trong ba ngày tới mà quý khách không thanh toán toàn bộ, hệ thống sẽ trực tiếp giáng xuống lôi kiếp...
Ầm!
Một tiếng sấm vang trời chấn động không gian.
Bạch Chân Chân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu, từng tia lôi quang mờ mờ lóe sáng.