Dưới ánh mắt dõi theo của đám đông, một bóng dáng nữ tử cao gầy chậm rãi bước ra, nàng được mọi người vây quanh như những vì sao vây quanh mặt trăng.
Mái tóc dài màu bạc phản chiếu ra một thứ ánh sáng kim loại, phát ra một loại khí tức đặc biệt khiến người khác không thể rời mắt.
Trương Vũ không khỏi thầm đoán:
- Chẳng lẽ mái tóc ấy là một loại pháp hài? Không biết một sợi tóc có giá bao nhiêu?
Nữ tử khoác trên mình chiếc dạ phục đỏ rực, lớp vải như được phủ đầy đốm lửa lấp lánh, đang không ngừng nhảy múa, đồng thời tỏa ra ba động pháp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Triệu Thiên Hành liếc nhìn bộ trang phục đó, nghĩ thầm:
- E rằng đây không phải dạ phục bình thường, mà là một kiện pháp bảo, giá trị chắc chắn không hề nhỏ.
Ngay lúc ấy, vị tổng giám đốc toàn thân phát sáng của Tập đoàn Tiên Vận đã chủ động bước lên nghênh đón Lý Tuyết Liên.
Ngay sau đó, hai vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác cũng vội vã tiến đến bắt chuyện.
Xung quanh, những thương gia quyền thế cùng các nhân vật nổi tiếng trong thành phố đều xúm lại, kẻ nào cũng mong được trò chuyện đôi ba câu với nàng.
Thế nhưng Lý Tuyết Liên lại không cho họ quá nhiều cơ hội. Sau khi hàn huyên đôi câu với ba vị tu sĩ Trúc Cơ kia, nàng lập tức đi đến phía trước sân khấu, đến bên cạnh bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ.
- Chư vị, cảm ơn mọi người đã đến tham dự triển lãm hôm nay.
Tiếng vỗ tay vang lên, Lý Tuyết Liên mỉm cười, tiếp lời:
- Vào thời khắc quan trọng này, chúng ta có duyên tề tụ ở nơi đây...
Trương Vũ nghe vậy liền ngáp dài một cái, cảm thấy có chút nhàm chán. Hắn nghĩ liệu mình có nên tranh thủ thời gian này để thổ nạp một chút không.
Nghĩ đến đây hắn bỗng hơi giật mình, cảm thấy bản thân gần đây đã bất tri bất giác bị nghi thức ảnh hưởng, khiến bản thân chăm chỉ hẳn lên, lúc nào cũng nghĩ đến việc tu hành ở mọi lúc mọi nơi.
May mắn là bài diễn văn của Lý Tuyết Liên cũng không quá dài dòng. Khi Trương Vũ còn đang suy nghĩ lan man trong đầu, nàng đã chuyển sang chủ đề chính, khiến toàn trường phải chăm chú lắng nghe.
Lý Tuyết Liên nói:
- Mấy năm qua, gia phụ vẫn luôn tìm kiếm một vị đệ tử để truyền thụ y bát, kế thừa toàn bộ võ đạo và đạo thuật của ông.
- Chỉ tiếc rằng yêu cầu của người quá cao, tìm mãi vẫn chưa thấy người thích hợp.
- Vì vậy, người tự tay vẽ ra bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ này. Trong đó ẩn giấu một bộ võ công.
- Nếu có thiếu niên anh kiệt dưới 18 tuổi nào có thể lĩnh hội và tu luyện thành công, gia phụ nguyện thu làm đệ tử chân truyền, dốc hết toàn lực bồi dưỡng.
- Tuy nhiên, trong bức họa này có ẩn chứa một tia võ đạo ý niệm của gia phụ. Người quan sát sẽ bị ý niệm này xung kích, có thể dẫn tới tổn thương đạo tâm.
- Vì thế, ta khuyên chư vị nên tự lượng sức, tránh để bị võ đạo ý niệm làm bị thương.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay kéo tấm màn ra, lộ rõ bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ ở phía sau.
Chỉ thấy một khung kính cao hơn hai mét, bên trong là một bức họa lớn, có bóng người mơ hồ ẩn hiện trong đó.
- Đây là bức tranh do một vị đại năng Kim Đan vẽ sao?
Trương Vũ nhìn bức tranh, trong lòng thầm nghĩ:
- Trông giống như một bức vẽ nguệch ngoạc của một học sinh tiểu học vậy, không biết nó đặc biệt ở chỗ nào?
Khi Trương Vũ còn đang nghĩ như vậy, liền có người đột nhiên hét lớn:
- Tuyệt đẹp!
- Bức tranh này vô cùng sinh động, bút lực hùng hậu! Quả nhiên là thủ bút của Tinh Hỏa Chân Nhân, thật khiến người khác tự thẹn không bằng.
Ngay lập tức, một người khác phụ họa:
- Quá đẹp! Thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng càng ngắm càng thấy sâu xa, ý cảnh trong tranh quả thực vô cùng vô tận.
Càng lúc càng có nhiều tiếng ca ngợi bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, tạo nên một bầu không khí vô cùng sôi nổi.
Thấy vậy, Lý Tuyết Liên nhẹ ho một tiếng, cắt ngang đám người đang không ngừng tâng bốc:
- Chư vị, để phòng bức họa này vô tình gây thương tổn thương cho người xem, gia phụ đã thiết kế một cơ chế đặc biệt. Chỉ khi tiến đến trong phạm vi năm mét xung quanh bức tranh thì mới có thể nhìn rõ nội dung thực sự. Nhưng đồng thời, cũng sẽ chịu ảnh hưởng trực tiếp từ võ đạo ý niệm trong tranh.
- Những ai muốn lĩnh hội, xin mời tiến lên vài bước.
Lời vừa dứt, những tiếng nịnh nọt ban nãy liền lập tức im bặt.
Sau một lúc, có người từ trong đám đông bước ra, chính là thiếu niên đã trò chuyện với hũ tro cốt lúc nãy, học sinh Tử Vân cao trung, Luyện Thiên Cực.
- Ha ha, để ta xem thử bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì!
Chỉ thấy Luyện Thiên Cực khẽ cười, vừa cười vừa bước nhanh về phía trước.
Nhìn cảnh này, ánh mắt Tiền Thâm khẽ lóe lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Là Luyện Thiên Cực của Tử Vân cao trung, người đạt 670 điểm trong kỳ thi tháng vừa rồi, nổi danh là nhân vật hung ác. Sau khi ta đánh bại Bạch Chân Chân, hắn chính là một trong những đối thủ ta muốn khiêu chiến tiếp theo.
Luyện Thiên Cực từng bước tiến về phía bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào bức tranh, bóng người trong đó dần trở nên rõ ràng hơn, một nam tử trung niên đang chậm rãi thi triển một bộ võ học sâu xa, huyền ảo.
Tinh thần Luyện Thiên Cực dần bị bóng người hấp dẫn, cuối cùng hắn thấy người trong tranh đột ngột cách không tung ra một quyền về phía hắn.
Phanh!
Trong không khí tựa hồ vang lên một tiếng trầm đục.
Luyện Thiên Cực bỗng nhiên dừng bước, trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ.
Thấy hắn đứng bất động như hóa đá, mọi người chỉ nghĩ rằng Luyện Thiên Cực đã chìm sâu vào huyền ảo trong tranh, bắt đầu lĩnh ngộ bí ẩn võ học bên trong.
Cách đó không xa, Lý Tuyết Liên nhàn nhạt giải thích:
- Phụ thân ta tạo ra bức họa này là để tìm ra những đệ tử có ý chí kiên cường, khí chất phi phàm. Trong quá trình lĩnh ngộ Thiên Nhân Diễn Võ Đồ, người xem tranh sẽ phải đối mặt với nỗi sợ sâu kín trong lòng.
- Chỉ khi có tâm trí vững vàng, chiến thắng được điểm yếu trong nội tâm, mới có thể thực sự lĩnh hội được huyền cơ trong đó.
Nghe vậy, đám đông xung quanh không khỏi ngạc nhiên, tò mò nhìn về phía Luyện Thiên Cực vẫn đang đứng ngây người trước bức tranh, tò mò không biết hắn rốt cuộc đang đối mặt với điều gì.
Còn lúc này, trong mắt Luyện Thiên Cực, cảnh vật xung quanh đã biến đổi. Hắn vô thức thấy mình quay trở lại lớp học. Tất cả những ký ức liên quan đến buổi triển lãm tranh đều tạm thời biến mất.
Chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng, thông báo thành tích kỳ thi tháng vừa rồi.
Hắn vẫn chưa nghe thấy tên mình được vang lên.