- Tên 550 này nói cũng có chút đạo lý.
Hắn nhìn Trương Vũ, chậm rãi nói:
- 550, ta sẽ nhớ ngươi.
- Ta tên Trương Vũ!
Trương Vũ không nhịn được liếc nhìn lên đỉnh đầu mình:
- Ngươi nhìn cái gì trên đầu ta thế?
Tiền Thâm không trả lời câu hỏi của Trương Vũ, mà như chợt nhớ ra điều gì, nói:
- Không đúng, chỉ hai người các ngươi mà cũng đòi lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ sao?
Triệu Thiên Hành cảm nhận được ánh mắt những người xung quanh đang bắt đầu đổ dồn về phía bọn họ, sắc mặt lập tức đỏ lên, vội khoát tay phủ nhận:
- Không không không, ta không có ý lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ!
Tiền Thâm không thèm quan tâm đến lời giải thích của hắn, chỉ lắc đầu cảm khái:
- Thiên Nhân Diễn Võ Đồ là do Kim Đan cao nhân tự tay vẽ, ẩn chứa tuyệt thế võ công, vốn là để chọn ra thiên tài chân chính. Ngay cả ta cũng không dám chắc có thể lĩnh hội được, huống chi là các ngươi?
Nói xong, Tiền Thâm chẳng buồn nhìn thêm hai kẻ 550 và 580 nữa, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt Triệu Thiên Hành trở nên đau khổ.
Hắn không chỉ bị phát hiện đi làm bảo an, lại còn bị hiểu lầm là tới để lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ.
Trong lòng hắn cảm thấy đắng chát, dường như đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo của đám bạn cùng lớp.
- Lần này thì chết chắc rồi.
Trương Vũ thì không suy nghĩ nhiều như vậy, hắn quay sang nhìn Bạch Chân Chân hỏi:
- Người không sao chứ? Ngươi với Tiền Thâm quan hệ không tốt sao?
Bạch Chân Chân nhếch môi cười nhạt:
- Ta có làm gì đâu, là do hắn tự rước lấy nhục mà thôi.
Rồi ánh mắt nàng có chút kỳ quái nhìn Trương Vũ:
- Ngươi cũng định lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ?
Thấy Trương Vũ tự tin gật đầu, trong lòng Bạch Chân Chân thầm nghĩ:
- Vũ tử này bị nợ nần làm cho càng lúc càng điên rồi, lấy trình độ của hắn mà cũng dám nhòm ngó tới võ công do Kim Đan chân nhân lưu lại sao?
Triệu Thiên Hành thì chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, hắn kéo áo Trương Vũ định chuồn đi, nhưng lại thấy Trương Vũ đang nháy mắt trao đổi gì đó với Bạch Chân Chân.
Ngay sau đó, Bạch Chân Chân lén đưa một phần hải sản vào tay Trương Vũ.
Trương Vũ nói:
- Lão Triệu, thử một chút đi?
Triệu Thiên Hành hoảng hốt kêu lên:
- Đội trưởng nói chúng ta không được ăn!
Vừa nói dứt lời, hắn đã vội vàng dùng thân mình chắn trước mặt Trương Vũ, lo sợ có người nhìn thấy cảnh tượng này.
Trương Vũ cười nhạt, thản nhiên nói:
- Có gì đâu mà phải lo, nếu không có A Chân ở đây thì chúng ta muốn ăn cũng chẳng có cơ hội đâu? Tiện thể kiếm chút phúc lợi thôi, không có gì to tát.
Ngay lúc Trương Vũ đang định cắn một miếng tôm hùm, thì phía sau lưng Triệu Thiên Hành bỗng vang lên một giọng nói:
- Các ngươi đang làm gì đó?
Âm thanh này khiến Triệu Thiên Hành giật nảy mình, quay đầu lại nhìn mới phát hiện người vừa nói là bạn cùng lớp Chu Thiên Dực, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Trương Vũ nhìn Chu Thiên Dực, thần sắc bất ngờ:
- Lão Chu, ngươi cũng đến đây à?
Chu Thiên Dực mỉm cười đáp:
- Ừ, ta đi cùng đám người Tiền Thâm.
Trương Vũ ngạc nhiên:
- Vậy à? Sao nãy giờ ta không thấy ngươi?
Chu Thiên Dực cười cười:
- Ha ha, sao ngươi lại lưu lạc vào chỗ này?
Hai người vừa trò chuyện, bên kia Triệu Thiên Hành lại hối thúc Trương Vũ quay lại công việc tuần tra.
Lúc này, đột nhiên Chu Thiên Dực ghé sát lại, vẻ mặt thần bí nói:
- Có một tin đồn liên quan đến vị Kim Đan chân nhân kia, các ngươi có hứng thú nghe không?
Thấy Trương Vũ lộ vẻ tò mò, Triệu Thiên Hành liếc nhìn bộ đàm rồi nói:
- Đội trưởng vừa nhắn trên nhóm, hỏi chúng ta đang ở đâu đấy.
Trương Vũ gật đầu:
- Rồi rồi, công việc vẫn quan trọng hơn. Chuyện của lão Chu để hôm khác nghe tiếp vậy.
Hai người vừa định quay đi, thì lại nghe Chu Thiên Dực nói tiếp:
- Nghe đồn Tinh Hỏa Chân Nhân vì nghỉ hưu mà bị thu hồi một nửa tu vi, từ đó mới có ý định lui về tầng một.
- Hả?
Trương Vũ và Triệu Thiên Hành lập tức quay đầu lại, chờ nghe tiếp câu chuyện từ Chu Thiên Dực.
Bên cạnh, Bạch Chân Chân dù không nhìn sang nhưng rõ ràng đang dựng tai lên chăm chú nghe.
Chu Thiên Dực mỉm cười, nói tiếp:
- Kim Đan chân nhân có thể sống tối đa 400 tuổi. Năm ngoái Tinh Hỏa Chân Nhân đã 350 tuổi rồi, đây là bị Vạn Pháp Tông đá ra khỏi cửa.
- Lúc nghỉ hưu, hắn bị thu lại một nửa tu vi, cho nên mới không còn đủ sức để ở lại tầng trên nữa, nên phải quay lại tầng một, chuyên tâm bồi dưỡng hậu bối, truyền dạy đệ tử.
Trương Vũ một lần nữa cảm thấy sốc vì cái thế giới chó má này:
- Không đùa đấy chứ, nghỉ hưu mà cũng bị lấy đi một nửa tu vi?
Chu Thiên Dực thản nhiên đáp:
- Tông môn nuôi hắn, cho hắn tài nguyên Kết Đan, đến lúc nghỉ hưu thì phải giao lại một nửa tu vi, đó chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Khi ba người còn đang bàn tán về chuyện của Tinh Hỏa Chân Nhân, thì đám đông phía xa đột nhiên trở nên xôn xao.
Có người thì thầm:
- Lý nữ sĩ tới, Thiên Nhân Diễn Võ Đồ sắp hiển lộ rồi!