Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 38: Điểm số cùng bí mật (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đói quá.

Tiền Thâm xoa bụng, hoàn toàn không có hứng thú với những bức tranh trong buổi triển lãm, giờ hắn chỉ muốn tìm một chỗ để lấp đầy cái bụng.

Hắn vừa mới học thêm xong đã vội vã chạy tới đây, bụng đói cồn cào, cảm giác bản thân có thể ăn nguyên cả một con trâu.

- Ta đi tìm đồ ăn cái đã.

Sau khi nói qua loa vài câu với mấy người bạn, Tiền Thâm liền quay người rời đi.

Đám học sinh cùng hắn đi tới triển lãm cũng không lạ lẫm với hành động này của Tiền Thâm.

Ngày ngày học Tiên Đạo, khổ luyện nhục thể, nhu cầu dinh dưỡng đương nhiên cũng cao hơn người thường.

Đặc biệt là dạng học bá như Tiền Thâm, khổ tu suốt 24 giờ, nếu một ngày mà hắn chỉ ăn năm bữa, thì sẽ khiến người nhà và các lão sư lo lắng, cho là thức ăn không hợp khẩu vị với hắn.

Đúng lúc này, ánh mắt Tiền Thâm bỗng sáng lên, hắn vừa phát hiện ra khu vực buffet.

Không nói không rằng, hắn bước nhanh tới, cầm lên một con tôm hùm to rồi ngấu nghiến nhai. Nhưng mới ăn được vài miếng, hắn liền cau mày:

- Hình như món này không có chút giá trị dinh dưỡng gì cả.

Tiền Thâm là học bá của Tung Dương cao trung, đứng hạng hai toàn khối 10 từ đầu năm đến giờ. Đạt được thành tích như thế, một phần là nhờ thiên phú và nỗ lực của bản thân, phần còn lại chính là nhờ vào việc nhà hắn rất có tiền.

Để tối ưu hóa hiệu quả tu luyện, đặc biệt là việc luyện thể, thực đơn hàng ngày của hắn luôn được bổ sung các loại yếu tố Tiên Đạo.

Với hắn, việc ăn ngon hay không không quan trọng, điều hắn quan tâm chính là liệu bữa ăn đó có trợ giúp quá trình tu luyện hay không.

Bữa tiệc buffet hôm nay trưng bày đủ các loại hải sản khác nhau. Mấy món này với người bình thường mà nói thì rất trân quý, nhưng với hắn thì chỉ là đồ vô dụng mà thôi, chẳng có chút tác dụng gì cho việc tăng cấp của hắn, thậm chí còn làm hắn lãng phí khẩu vị và thời gian vào việc phải ăn chúng.

Hải sản? Tiệc buffet? Những thứ không trợ giúp cải thiện thành tích thì đều là rác rưởi.

Nghĩ thế, Tiền Thâm vừa đảo mắt tìm các món khác, vừa gọi người hỏi xem ở đây có phục vụ thực bổ không.

- Món ăn đều đã bày ra hết ở đây rồi. Ngươi muốn ăn gì thì tự lấy đi.

Nghe giọng nói lạnh lùng ấy, Tiền Thâm bỗng nhíu mày. Hắn ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc.

- Ngươi làm thêm ở đây?

Tiền Thâm hơi ngạc nhiên, nhìn vào bộ đồng phục của đối phương.

- Ừ.

Bạch Chân Chân mặt không biểu cảm, nói:

- Ngươi còn hỏi gì nữa không?

Tiền Thâm tiếp tục nhíu mày:

- Ngươi thiếu tiền đến mức này sao?

- Nếu vậy thì nhanh chóng ký hợp đồng với Hội Học Sinh đi. Đừng phí thời gian vào mấy việc làm thêm vô nghĩa như thế này nữa, chỉ tổ cản trở con đường tu tiên của ngươi mà thôi.

- Đến lúc đó, cho dù ta có vượt qua ngươi trên bảng xếp hạng thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Giọng nói của Tiền Thâm đầy cảm khái. Dù sao thì từ lúc nhập học đến nay, hắn vẫn luôn coi Bạch Chân Chân là đối thủ của mình.

Trong suy nghĩ của hắn, Bạch Chân Chân hẳn cũng sẽ coi hắn là đối thủ của nàng.

Hai người bọn họ tương lai chắc chắn sẽ là hai thiên tài sáng chói nhất trong trường. Ba năm cao trung sẽ là quãng thời gian để hai người vừa tranh tài với nhau, vừa đồng thời thúc đẩy nhau tiến bộ.

Cả hai sẽ không ngừng cạnh tranh với nhau, cùng nhau phá vỡ các giới hạn của bản thân, rồi cùng nhau đỗ vào các đại học danh tiếng.

Trước sự cảm khái của Tiền Thâm, Bạch Chân Chân chỉ nhàn nhạt đáp:

- Ngươi đang dạy ta phải làm gì sao?

Chưa kịp để Tiền Thâm kịp phản ứng, nàng đã nói tiếp:

- Một kẻ đạt 600 điểm lại muốn dạy một người được 650 điểm phải làm gì?

Tiền Thâm vốn là người luôn tin vào việc “điểm số quyết định tất cả”, cho nên khi đối mặt với sự kỳ thị điểm số một cách trắng trợn của Bạch Chân Chân, hắn lập tức cứng họng.

50 điểm chênh lệch đó giống như một ngọn núi lớn đang đập thẳng vào mặt hắn.

Ngươi điểm cao, ngươi nói gì cũng đúng.

Trong mắt Tiền Thâm lúc này, ba con số 650 như đang phát sáng trên đỉnh đầu của Bạch Chân Chân, tỏa ra một áp lực khủng khiếp khiến hắn không thể thốt nên lời.

Bạch Chân Chân nhíu mày:

- Ngươi đang làm cái gì vậy? Đang nói chuyện với ta, sao lại nhìn lên đỉnh đầu của ta làm gì?

Tiền Thâm hừ lạnh, quay người bỏ đi.

- Bạch Chân Chân, ngươi cứ chờ đấy. Ngươi cứ tiếp tục lãng phí thời gian ở đây đi, không lâu nữa đâu, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.

Hắn vừa mới rời đi được vài bước, suýt chút nữa đã bị hai tên bảo an đâm sầm vào.

Chính là Trương Vũ đang kéo lấy Triệu Thiên Hành đi tới.

Tiền Thâm liếc nhìn hai người. Dù cả hai đang mặc đồng phục bảo an, nhưng dù sao cũng là bạn học cùng lớp, Tiền Thâm nhanh chóng nhận ra:

- 550 và 580?

Nghe cách xưng hô của Tiền Thâm, Trương Vũ sững sờ trong chốc lát, phải mấy giây mới kịp phản ứng, 550 là tổng điểm thi tháng trước của hắn, còn 580 chắc là của Triệu Thiên Hành?

Đúng là tên biến thái, trong mắt chỉ có điểm số, đến cả tên bạn học cũng chẳng thèm nhớ.

Thực ra thì đối với những học sinh dưới 550 điểm, Tiền Thâm còn chẳng thèm nhớ cả tên lẫn điểm.

Với hắn mà nói, những học sinh có điểm thấp hơn 550 điểm thì chẳng khác gì NPC. Mà đã là NPC thì cần gì phải tốn công để ý làm gì?

Như người 550 điểm đang đứng trước mắt, trong mắt Tiền Thâm thì người này cũng đã sắp tiến vào hàng ngũ NPC rồi.

Dựa vào quan sát gần đây của hắn, hắn nhận định điểm số của đối phương trong lần thi tới khả năng cao sẽ xuống dưới 550 điểm. Đến lúc đó, hắn cũng chẳng buồn giữ lại ký ức về người này nữa.

Nhìn thấy đồng phục bảo an trên người Trương Vũ và Triệu Thiên Hành, Tiền Thâm chỉ lắc đầu:

- Cả hai người cũng đi làm thêm ở đây à?

Đối mặt với 550 và 580, đã giúp cho khí thế mới bị 650 áp chế của hắn liền nháy mắt lấy lại được trở về. Tiền Thâm kiêu ngạo nói:

- Hai người không tranh thủ thời gian mà đi học thêm, tu luyện thêm, đến đây làm gì cho lãng phí thời gian?

Trương Vũ thản nhiên đáp:

- Ngươi chẳng phải cũng đến đây sao?

Tiền Thâm cười ha ha, tự tin nói:

- Hôm nay ta đặc biệt bỏ hết các lớp học thêm, đến đây để lĩnh hội võ công tuyệt thế trong Thiên Nhân Diễn Võ Đồ!

Trương Vũ nói:

- Bọn ta cũng đến để lĩnh hội Thiên Nhân Diễn Võ Đồ.

- Tiện thể còn được trả lương 800 một giờ.

- Vừa kiếm tiền, vừa được học võ công, có gì không tốt sao?

- Hả?

Tiền Thâm hơi ngẩn người, ngạc nhiên nhìn Trương Vũ, trong lòng thầm nghĩ:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)