Hắn hỏi:
- Chỉ cần đạt 100 điểm pháp lực là có thể cấy ghép pháp hài, hay cần phải Trúc Cơ thì mới có thể cấy ghép?
Triệu Thiên Hành:
- 100 điểm pháp lực là được, bất quá, vị này là một tu sĩ Trúc Cơ chân chính, xuất thân danh môn, tốt nghiệp đại học Vạn Pháp.
Nghe vậy, Trương Vũ lập tức hiểu ra:
- Hóa ra là một Trúc Cơ lão tổ, sau khi tốt nghiệp đại học thì chạy về tầng một để khoe khoang trước mặt mấy hậu bối Luyện Khí cảnh.
Khi số lượng khách mời càng lúc càng đông, Trương Vũ lại gặp được hai người giống như cũng đang mang pháp hài. Một người có mắt tựa như bảo thạch. Người kia thì sau đầu hiển hiện một vòng hào quang. So với những người khác, phong thái của hai người này hoàn toàn khác biệt.
Hai người này cùng với vị Tổng giám đốc toàn thân vàng chóe của Tập đoàn Tiên Vận nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý, thỉnh thoảng lại có mấy Luyện Khí cảnh chạy tới, nhìn bộ dáng như chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu bái sư ngay tại chỗ.
Lúc này Triệu Thiên Hành đã dần dần thích ứng với bộ đồng phục bảo an trên người, nhìn dáng vẻ cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Khi cả hai đang tiếp tục tuần tra, liền vô tình nghe được các vị khách đang nói chuyện.
Có người cảm khái sự giàu có của Lý Tuyết Liên.
Cũng có người tán thưởng những bức tranh trong triển lãm.
Cũng có không ít người đang bàn luận đến bộ diễn võ đồ do Kim Đan chân nhân đích thân vẽ.
- Lý huynh? Ngươi cũng đến để lĩnh hội bức họa kia sao?
- Tất nhiên rồi, nếu có người chưa tới 18 tuổi, mà có thể luyện thành võ công trong đó, thì Tinh Hỏa tiền bối sẽ trực tiếp thu làm đệ tử, tin tức này đã sớm truyền khắp thành phố Tung Dương, ta làm sao có thể không đến?
- Không phải chứ, có thông tin này sao?
Trương Vũ thầm nghĩ:
- Truyền khắp Tung Dương mà ta lại không hay biết gì sao?
- Chẳng lẽ ta chỉ là hạng tôm tép ở cái thành phố này, cho nên không xứng được biết?
Trương Vũ đè xuống nghi vấn trong lòng, quyết định tiếp tục chấp hành công việc.
Chỉ thấy hắn đi tới trước mặt người đang nói chuyện, lễ phép nói:
- Quý khách, ngươi không bị sao chứ?
Người thiếu niên mày kiếm mắt sáng vẻ mặt không hiểu nhìn vị bảo an trước mắt:
- Sao ngươi lại hỏi vậy?
Thiếu niên ngạo nghễ nói tiếp:
- Ta là Luyện Thiên Cực tới từ Tử Vân cao trung, ngươi không thấy ta đang nói chuyện phiếm với bằng hữu sao?
Trương Vũ cùng Triệu Thiên Hành nhìn đối phương, lại nhìn cái đối phương gọi là “bằng hữu”.
Đó là một cái hộp làm bằng gỗ, được đặt ngay ngắn trên bàn, mặt ngoài trang trí bằng các loại hoa văn tinh xảo, nhìn qua tựa như là một cái hũ đựng tro cốt.
Trương Vũ nhịn không được thầm nghĩ:
- Đây là bị tinh thần phân liệt sao? Đọc sách lắm quá bị điên rồi à?
Về Tử Vân cao trung, Trương Vũ cũng có chút hiểu biết, đó là một cao trung trọng điểm, còn lợi hại hơn Tung Dương cao trung, một trong ba trường cao trung lớn nhất thành phố Tung Dương, là ngôi trường mà trước đây Trương Vũ còn không đủ tư cách để nộp hồ sơ thi vào.
Nghe nói các đời hiệu trưởng của Tử Vân cao trung đều nổi tiếng nhờ vào những phương pháp dạy học tàn nhẫn, nội quy trường học thì tàn khốc như địa ngục.
Sự phân biệt đối xử giữa học bá và học sinh kém ở Tung Dương cao trung, so với Tử Vân thì chỉ như trò đùa trẻ con mà thôi. Ở Tử Vân cao trung, việc học sinh kém phải ăn cơm trong nhà vệ sinh, kẻ yếu phải quỳ trước cường giả chính là những chuyện xảy ra hàng ngày.
Giờ phút này, nhìn thiếu niên tên Luyện Thiên Cực đang nói chuyện cùng hũ tro cốt, trong lòng Trương Vũ không khỏi cảm thán:
- Tử Vân cao trung thật sự đã bức bách học sinh đến tình trạng này rồi sao.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên hũ tro cốt kia nói chuyện:
- Luyện huynh, hai vị bảo an này hẳn là đang hiểu lầm rồi.
- Ta là học sinh hồn tu Lý Tinh Vũ đến từ Mang Sơn cao trung.
Mang Sơn cao trung? Học sinh hồn tu?
Trương Vũ chợt nhớ ra, đây chính là một trong những cao trung mà trước đây hắn đã từng đi phỏng vấn.
Mặc dù Trương Vũ biết một vài quyền lợi của học sinh hồn tu, ví dụ như yêu cầu điểm thi đại học sẽ thấp hơn, được xét thêm điểm năng khiếu, không cần kiểm tra các hạng mục liên quan đến nhục thân.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy “Hũ tro cốt” trên bàn đang nói chuyện, hắn vẫn phải giật mình:
- Mang Sơn cao trung đúng là biến học sinh thành quỷ rồi.
Trương Vũ vội vàng kéo Triệu Thiên Hành đang ở một bên rối rít xin lỗi rời đi, sau đó “Hũ tro cốt” cũng mở ra bốn cánh quạt, giống như một cái drone bay đi.
Nhìn một màn này, Trương Vũ âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì trước đây nguyên chủ không có lựa chọn con đường này, ngay cả thân thể tiên phong đạo cốt cũng không có, vậy thì làm sao có được phong phạm của người tu tiên?
- Mà tên hồn tu kia không có thân thể, vậy hắn định làm thế nào để luyện võ công trong Thiên Nhân Diễn Võ Đồ?
Nhớ tới thông tin liên quan đến Thiên Nhân Diễn Võ Đồ. Trương Vũ liền nghĩ:
- Nếu thông tin trên là chính xác, vậy chỉ sợ triển lãm lần này sẽ thu hút rất nhiều thiếu niên thiên tài tới tham gia để thử luyện môn võ công tuyệt thế kia.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Vũ bỗng xuất hiện một chút chờ mong với buổi triển lãm tranh này.
- Một giờ kiếm được 400 đồng, chẳng những có tiền, có kịch vui để xem, còn có cơ hội lĩnh ngộ được võ công tuyệt thế, ta thật may mắn khi nhận công việc này.
Hắn quay đầu nhìn sang Triệu Thiên Hành, hỏi:
- Thế nào lão Triệu? Ngươi có hứng thú với môn võ công trong Thiên Nhân Diễn Võ Đồ không?
Triệu Thiên Hành lắc đầu.
Hắn rất hiểu năng lực của bản thân, hắn biết loại sự tình này chỉ có những thiên tài chân chính mới có thể làm được, còn loại người bình thường như hắn thì không có chút cơ hội nào. Hơn nữa, hắn cũng rất sợ mình sẽ trở thành trò cười cho những người xung quanh.
Một lát sau, Triệu Thiên Hành đang yên đang lành đột nhiên quay phắt người lại, hận không thể lập tức vứt bỏ bộ đồng phục đang mặc trên người.
Trương Vũ liếc nhìn về phía sau lưng đối phương, lập tức phát hiện ra mấy người quen.
- A? Đây không phải Tiền Thâm sao? Còn có mấy người khác giống như cũng là học sinh trong trường chúng ta?
Tiền Thâm là học sinh có xếp hạng tổng điểm ngay sau Bạch Chân Chân, từ khi nhập học đến nay vẫn một mực duy trì vị trí thứ hai trong khối.
Trương Vũ vỗ vỗ bả vai Triệu Thiên Hành, nói:
- Lão Triệu nhìn kìa, kia có phải là bạn học trong lớp chúng ta không?
Triệu Thiên Hành vội vàng kéo Trương Vũ qua, bứt rứt nói:
- Ngươi nhanh quay lưng lại, tuyệt đối đừng để bọn hắn nhìn thấy.
…