Trương Vũ quay đầu thấy Triệu Thiên Hành vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, bèn thúc giục:
- Làm việc thôi tiểu Triệu, còn sững sờ ở đó làm gì?
Lúc này Triệu Thiên Hành mới tỉnh táo lại đi theo Trương Vũ, nhưng vẫn nhịn không được mà quay đầu lại nhìn Bạch Chân Chân thêm mấy lần, thầm nghĩ:
- Bạch Chân Chân mà cũng đi làm công sao? Nói ra chưa chắc mọi người ở trường đã tin. Không biết có phải trong nhà nàng đã xảy ra chuyện gì hay không?
Sau khi hai người đi tuần tra một vòng, Trương Vũ liền kéo Triệu Thiên Hành đi tới một hành lang thoát hiểm vắng vẻ, sau đó liền ngồi xuống xếp bằng, nói:
- Nghỉ ngơi một chút đi.
Triệu Thiên Hành hơi hoảng hốt:
- Nếu bị đội trưởng phát hiện thì sao?
Trương Vũ:
- Triển lãm còn chưa bắt đầu, có cái gì mà tuần tra, mà ở cao ốc Trung Tâm này, còn có thể xảy ra vấn đề gì?
Nói xong, Trương Vũ lại cười cười:
- Mà ngươi không phải nói muốn cùng ta trò chuyện một chút sao? Vậy để ta dạy ngươi một chút về nghệ thuật làm bảo an.
Nghe đến đó, Triệu Thiên Hành mới sực nhớ tới phân phó của Vương Hải.
Mà đối diện, Trương Vũ lại tiếp tục nói:
- Làm bảo an chính là để trốn việc!
Triệu Thiên Hành:
- A?
Trương Vũ tiếp lấy nói:
- Ngươi tuần tra nhiều thêm mấy lần hay tuần tra ít đi mấy lần thì thù lao có thay đổi không?
Triệu Thiên Hành ngập ngừng:
- Hình như... không thay đổi?
Trương Vũ lại hỏi:
- Việc có chúng ta ở trong hội trường này hay không, có ảnh hưởng tới sự an toàn của triển lãm hôm nay không?
Triệu Thiên Hành gãi đầu:
- Hình như... cũng sẽ không ảnh hưởng gì? Thế nhưng mà...
Trương Vũ:
- Nhưng thời gian mà chúng ta biển thủ được lại chính là của chúng ta.
- Được rồi, ta nghỉ ngơi trước đây, chờ đến khi triển lãm tranh chính thức bắt đầu thì chúng ta lại đi ra.
Nhìn Trương Vũ nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp, Triệu Thiên Hành hơi khẩn trương, lo lắng sẽ bị cấp trên phát hiện mình cùng Trương Vũ đang trốn việc.
Lại liếc mắt thấy Trương Vũ đã triệt để tiến vào trạng thái thổ nạp, Triệu Thiên Hành vừa bội phục việc đối phương có thể nắm chặt từng phút từng giây để tu luyện, vừa cảm thấy đối phương thực sự quá liều lĩnh...
- Không đúng, ta muốn cùng hắn nói về việc mua thuốc cơ mà? Sao lại thành nói về việc trốn việc rồi...
Đột nhiên, ánh mắt Triệu Thiên Hành khẽ động, hắn hồi tưởng lại những lời mà Trương Vũ vừa nói, như nghĩ ra điều gì đó.
Triệu Thiên Hành vốn là người không quá am hiểu giao tiếp xã hội, nhưng hắn lại là người có tâm tư cẩn thận và mẫn cảm, rất hay để ý đến suy nghĩ của người khác, có xu hướng suy diễn ẩn ý trong lời nói của đối phương. Nói tóm lại, hắn là tuýp người suy nghĩ nhiều.
Giờ phút này, Triệu Thiên Hành đang hồi tưởng lại những lời nói vừa rồi của Trương Vũ, cảm thấy những lời đó có thể áp dụng với hoàn cảnh của mình.
- Ta hỏi hắn nhiều thêm vài câu hay ít đi vài câu, Vương Hải lão sư sẽ không hướng dẫn ta nữa sao?
- Nếu ta không điều tra, chẳng lẽ Vương Hải lão sư sẽ không điều tra ra được sao?
- Chẳng lẽ Trương Vũ đã nhìn ra ý đồ của ta? Hắn là đang cố ý chỉ điểm cho ta, để ta cũng có thể trốn việc giống như hắn đang làm?
Nghĩ tới đây, Triệu Thiên Hành không khỏi lén nhìn về phía Trương Vũ, chỉ cảm thấy sự hô hấp của đối phương lúc này tựa hồ có chút cao thâm mạt trắc.
Kèm theo pháp lực đang tuần hoàn quanh thân thể, Trương Vũ đã hoàn thành thêm một chu thiên nữa, đem tiến độ của Chu Thiên Thải Khí Pháp tăng lên đến (13/80), triển lãm tranh cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
...
- Không hổ là triển lãm tranh của Lý nữ sĩ, khách nhân tham dự đều không phú thì quý.
Nhìn những vị khách đang bước vào triển lãm, Triệu Thiên Hành cảm thán.
Mặc dù hắn không nhận biết những vị khách này là ai, nhưng những bộ trang phục, trang sức trên người bọn họ đều là những món đồ có giá trị không nhỏ.
Dù cho phụ thân của Triệu Thiên Hành cũng là lãnh đạo của một công ty, kinh tế gia đình khá giả, nhưng những món đồ xa xỉ mà những vị khách kia đang mặc là thứ mà trong nhà hắn tuyệt đối không mua được.
Đúng lúc này, Trương Vũ ở một bên nhỏ giọng nói:
- Lão Triệu, ngươi nhìn người kia kìa!
Triệu Thiên Hành nhìn theo hướng Trương Vũ chỉ, ngay lập tức bắt gặp một bóng người toàn thân phát sáng kim quang, đang được rất nhiều người vây quanh.
Hắn định thần nhìn lại, phát hiện da thịt toàn thân của người kia giống như được phủ một lớp vàng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, phát ra từng tia kim quang nhàn nhạt.
Trương Vũ hiếu kỳ hỏi:
- Đây là đồ vật gì vậy? Là người máy sao?
Triệu Thiên Hành nhanh chóng bịt mồm Trương Vũ lại, để ý thấy người kia không có nhìn về phía bọn hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiếp lấy, Triệu Thiên Hành thả tay ra, giải thích:
- Kia là tổng giám đốc chi nhánh Tung Dương của Tập đoàn Tiên Vận, ngươi tuyệt đối đừng nói lung tung.
- Tập đoàn Tiên Vận?
Trương Vũ tò mò nhìn qua người màu vàng kia, lại hỏi:
- Tại sao trông hắn lại lấp lánh như vậy?
Triệu Thiên Hành giải thích:
- Đó là pháp hài, ngươi không biết pháp hài sao?
Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Trương Vũ, Triệu Thiên Hành nghĩ thầm, với điều kiện của gia đình đối phương, chỉ sợ là không tiếp xúc được đến những thứ này, liền kiên nhẫn nói:
- Pháp hài... Nói như thế nào đây, có chút giống như chân tay giả, nhưng lại mạnh hơn chân tay giả rất nhiều.
- Hơn nữa, với sự phát triển của kỹ thuật Tiên Đạo, pháp hài đã phát triển tới mức có thể thay thế toàn bộ các bộ phận trên cơ thể con người.
- Ví dụ như ngươi thay thế cánh tay hiện tại bằng một cánh tay pháp hài, khi đó người vẫn có thể dùng cánh tay pháp hài như một cánh tay bình thường, ngoài ra ngươi còn có thể sử dụng thêm những năng lực đặc biệt mà cánh tay pháp hài sở hữu.
- Bất quá, chỉ khi đạt được 100 pháp lực trở lên thì mới có thể cấy ghép pháp hài...
Trương Vũ nghe vậy ánh mắt khẽ động, 100 pháp lực chính là giới hạn pháp lực tối đa mà một tu sĩ ở Luyện Khí cảnh có thể đạt được.