Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 35: Cao ốc trung tâm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đắt vậy sao?

- Thứ này ăn vào có tác dụng gì không? Có tăng pháp lực không?

- Hiệu quả ư?

Triệu Thiên Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu:

- Chưa từng nghe nói ăn cái này có thể tăng pháp lực. Hình như nó chỉ ăn ngon mà thôi.

- Chỉ để ăn ngon?

Trương Vũ nhìn bàn thức ăn, ngây người một lúc.

Ngay lúc hai người đang lén lút nhìn ngắm bàn ăn, một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên phía sau:

- Hai người làm bảo an mà không chịu đi tuần tra, lén la lén lút ở đây định làm gì?

Nghe thế, Triệu Thiên Hành giật mình quay lại vội vàng giải thích:

- Không... chúng ta không làm gì cả.

Khi hắn nhìn rõ người vừa lên tiếng, lập tức toàn thân cứng đờ.

Trương Vũ thì bình thản xoay người lại, nhìn người con gái trước mặt nói:

- A? Là A Chân à? Trùng hợp thật đấy, ngươi cũng tới xem triển lãm tranh?

Triệu Thiên Hành khi phát hiện người tới là bạn học cùng lớp, lập tức cảm thấy bộ đồng phục bảo an trên người mình trở nên vô cùng xấu xí. Cơ thể không ngừng xoắn xuýt tại chỗ.

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc làm bảo an của mình có thể sẽ bị lan truyền trong lớp, hắn liền tưởng tượng ra cảnh bị các bạn học khác dán cho cái mác nghèo khổ, làm thuê, thiếu tiền, danh tiếng tụt dốc không phanh... Cảm giác nhục nhã ấy khiến hắn càng thêm đứng ngồi không yên.

Bạch Chân Chân lạnh lùng nhìn Trương Vũ, nói:

- Không ngờ hai người các ngươi lại quyết đoán như vậy, dứt khoát từ bỏ việc học đi làm bảo an luôn.

Triệu Thiên Hành vội vàng xua tay giải thích:

- Không phải! Bạch Chân Chân, ta chỉ đang đi theo Trương Vũ thôi!

Trương Vũ bất ngờ vỗ mạnh vào vai hắn:

- Ngươi loạn cái gì? Tám trăm một tiếng, làm một giờ có thể nuôi sống một phàm nhân trong mười ngày, bao nhiêu người mơ còn không được đấy!

- A?

Triệu Thiên Hành nghe vậy liền khựng lại, hắn chưa từng nghĩ đến mức lương tám trăm đồng một giờ lại là chuyện đáng tự hào như vậy.

Đang định nói gì đó thì bỗng một luồng khí lạnh vô hình từ trên người Bạch Chân Chân tỏa ra khiến hắn bất giác rùng mình.

Đối với vị nữ thiên tài đứng đầu toàn khối này, Triệu Thiên Hành thật ra không mấy quen thuộc. Hắn chỉ biết nàng luôn lạnh lùng, xa cách với các bạn học khác. Ngoài việc cùng ăn cơm với Trương Vũ và Chu Thiên Dực ra, gần như nàng chẳng giao tiếp với ai khác.

Nhóm bạn của Triệu Thiên Hành cũng từng thử mời nàng ăn cơm cùng, nhưng chưa bao giờ nhận được phản hồi.

Trong lòng hắn, Bạch Chân Chân chính là kiểu người có thiên tư xuất chúng nhưng lại cực kỳ kiêu ngạo và khó gần.

Giờ phút này, nhìn dáng vẻ trầm mặc, nét mặt vô cảm kia của nàng, Triệu Thiên Hành chỉ cảm thấy, hình như nàng đang giận.

- Chắc là mấy lời linh tinh của Trương Vũ đã chọc tức nàng rồi.

Khi hắn còn đang bối rối suy nghĩ xem nên nói gì để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, thì Bạch Chân Chân đã lạnh lùng lên tiếng:

- Ngươi... một giờ có thể nhận tám trăm sao?

- Ừm.

Triệu Thiên Hành ngây ngô gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều tại sao đối phương lại hỏi điều đó.

Đúng lúc ấy, một tiếng quát vang lên từ phía bên kia bàn ăn. Chỉ thấy người phục vụ đang bày thức ăn lớn tiếng gọi:

- Người mới! Mau bưng thức ăn đi! Ngẩn ra đó làm gì!

Bạch Chân Chân nhìn Trương Vũ rồi quay sang Triệu Thiên Hành, nhẹ giọng nói:

- Ta đi bưng đồ ăn trước, lát nữa nói chuyện tiếp.

Trong lòng nàng thầm mắng một câu:

- Chết tiệt! Làm bảo an một giờ được tận tám trăm? Ta một giờ mới có năm trăm! Biết thế lúc đầu đã xin làm bảo an!

Mãi đến lúc này, Triệu Thiên Hành mới để ý đến trang phục trên người Bạch Chân Chân, nàng đang mặc đồng phục phục vụ của nhà hàng.

Hắn kinh ngạc thốt lên:

- Bạch Chân Chân... cũng đang đi làm thêm sao?

- Có gì lạ đâu? Trên đời này, ai mà chẳng phải đi làm.

Trương Vũ thì đã sớm nhận ra đồng phục phục vụ mà Bạch Chân Chân đang mặc. Với tình hình tài chính của Bạch Chân Chân, việc đi làm thêm cũng là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là... nghĩ đến việc nàng vừa phải đi làm, vừa giữ được thành tích đứng đầu toàn khối, Trương Vũ không khỏi âm thầm cảm thán.

- Xét trong số những học sinh mới nhập học của Tung Dương cao trung, thiên phú của A Chân đúng là không thể xem thường. E là cũng chỉ kém ta một chút mà thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)