Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 34: Cao ốc trung tâm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy bốn chữ Kim Đan Chân Nhân, Triệu Thiên Hành lập tức sững người, rồi lắc đầu như thể không tin vào tai mình:

- Con gái của Kim Đan Chân Nhân sao lại xuất hiện ở Tung Dương?

Trương Vũ ở một bên cũng có thắc mắc tương tự. Phải biết trên Luyện Khí là Trúc Cơ, mà trên Trúc Cơ chính là Kim Đan.

Muốn bước vào Kim Đan cảnh, đầu tiên cần phải tốt nghiệp cao trung trọng điểm, sau đó thi đậu vào một trong mười trường đại học danh tiếng trực thuộc mười đại tông môn, rồi gia nhập các đại tông môn.

Mà con gái của loại nhân vật như vậy, từ khi mới sinh ra ít nhất cũng đã sinh hoạt ở tầng hai của Côn Khư, sao giờ lại xuất hiện ở thành phố Tung Dương thuộc tầng một?

Tài xế nghe vậy thì mỉm cười, có vẻ đắc ý, bắt đầu khoe khoang:

- Không chỉ có Lý Tuyết Liên tiểu thư muốn tới Tung Dương đâu. Nghe nói cha cô ấy, Tinh Hỏa Chân Nhân, vốn là người Tung Dương. Giờ muốn về hưu, nên định quay về quê dưỡng già.

Nghe đến đây, Trương Vũ không khỏi kỳ quặc:

- Đại năng Kim Đan mà cũng nghỉ hưu sao?

Tài xế lại tiếp tục nói:

- Nghe đồn triển lãm tranh lần này sẽ triển lãm bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ do chính Tinh Hỏa Chân Nhân vẽ. Nghe nói trong đó ẩn giấu một bộ võ học tuyệt thế.

- Mọi người đến xem tranh, không chỉ muốn làm quen với Lý tiểu thư, mà còn muốn có cơ hội được lĩnh ngộ võ học trong bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ kia.

Thành phố Tung Dương, Cao ốc Trung Tâm.

Tầng 999.

Trương Vũ đang đứng trước khung cửa kính, ngẩn người nhìn biển mây cuồn cuộn dưới chân, trong lòng không khỏi xúc động. Đây là lần đầu tiên hắn được đứng cao đến vậy, từ đây có thể quan sát toàn bộ thành phố dưới chân.

Chỉnh lại bộ đồng phục bảo an vừa thay xong, Trương Vũ có chút cảm thán.

Từ lúc bước chân vào Cao ốc Trung Tâm, hắn liền có cảm giác như đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác.

Nếu như khu ngoại thành còn có chút gì đó giống với trái đất, thì cơ sở vật chất của Tung Dương cao trung đã mơ hồ vượt qua những gì hắn có thể tưởng tượng.

Còn về tòa Cao ốc Trung Tâm này...

Bất kể là chiều cao kinh người của tầng 999, hay những dòng pháp lực đang không ngừng lưu chuyển, đủ loại kỹ thuật Tiên Đạo ẩn hiện khắp nơi, tất cả khiến cho nơi đây giống như một khung cảnh bước ra từ trong giấc mơ vậy.

Trương Vũ nhớ lại khoảnh khắc được trận pháp dẫn thẳng lên tầng 999 chỉ trong vài giây mà không cảm thấy chóng mặt chút nào, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi về sự phát triển của kỹ thuật Tiên Đạo ở Côn Khư.

- Ở thành phố Tung Dương này, ngoại ô là lãnh địa của phàm nhân, tu sĩ chủ yếu tập trung ở khu vực trung tâm, còn Cao ốc Trung Tâm này, chính là địa bàn thực sự của giới siêu giàu.

- Ba khu vực của một thành phố nhưng lại giống như ba thế giới riêng biệt vậy.

Đúng lúc này, phía sau Trương Vũ vang lên giọng của Triệu Thiên Hành:

- Trương Vũ, đội trưởng bảo chúng ta đi tuần tra, đi thôi?

Trương Vũ quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Thiên Hành cũng đang mặc đồng phục bảo an, chỉ là khác với vẻ điềm tĩnh của hắn, trông Triệu Thiên Hành có vẻ rất căng thẳng, như thể đang chuẩn bị làm điều gì đó mờ ám vậy.

Triệu Thiên Hành cảm thấy việc mặc bộ đồng phục bảo an này khiến hắn trông chẳng khác gì gã hề, đang phải nhận những ánh mắt xem thường cùng khinh miệt từ những người xung quanh.

Nhưng sự thực thì lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà Triệu Thiên Hành đang suy nghĩ.

Từ khi hắn khoác lên đồng phục của đội bảo an, thì lúc đó hắn đã không còn là người bình thường nữa, mà đã biến thành một phần phông nền của tòa nhà. Thậm chí trong mắt những tu sĩ ở đây, sự tồn tại của hắn còn không bằng một chậu cây cảnh.

Trương Vũ vỗ vai Triệu Thiên Hành, bình thản nói:

- Ưỡn ngực, ngẩng đầu lên. Giờ chúng ta là bảo an của Cao ốc Trung Tâm, đâu phải đi trộm cắp mà phải sợ.

Nhận ra vài người đi ngang qua bị thu hút bởi lời nói của Trương Vũ, Triệu Thiên Hành lập tức nhỏ giọng:

- Biết rồi, biết rồi, Trương Vũ, ngươi nói nhỏ thôi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.

Quy mô triển lãm tranh lần này không nhỏ, chiếm diện tích hơn ngàn mét vuông, có phục vụ rượu và buffet. Trong mắt Trương Vũ, đây giống như một buổi tiệc tụ hội hơn là triển lãm nghệ thuật.

Còn bức Thiên Nhân Diễn Võ Đồ thì đang được phủ một lớp màn che, nghe nói phải đợi chính tay Lý Tuyết Liên đến mới được vén màn công bố.

Trương Vũ và Triệu Thiên Hành được phân công tuần tra một khu vực ở vòng ngoài của triển lãm.

Triển lãm vẫn chưa chính thức khai mạc, công việc tuần tra lúc này khá nhàn nhã, gần như chẳng tốn bao nhiêu sức lực, so với việc Trương Vũ phải khổ cực tu luyện mấy ngày gần đây thì còn dễ chịu hơn nhiều.

Lúc hai người đi ngang qua khu vực bàn ăn, liền thấy một nhóm nhân viên phục vụ đang bày biện các khay thức ăn, chỉnh trang lại bàn ghế.

Trương Vũ liếc mắt nhìn, trông thấy từng đĩa từng đĩa món ăn được sắp đặt ngay ngắn, ngạc nhiên nói:

- Đây là hải sản sao?

Triệu Thiên Hành cũng nhìn qua, thấy trên bàn có bào ngư, tôm hùm, liền gật đầu:

- Ừm, là sinh vật biển. Trước đây ta từng đi ra ngoài cùng mẹ đã thấy qua rồi. Nghe nói loại hải sản kia một cân có giá lên tới ba, bốn vạn đồng.

- Ở Cao Ốc Trung Tâm có mấy thứ này cũng không có gì lạ.

Trương Vũ ở kiếp trước cũng đã ăn không ít hải sản, cho nên hắn cũng không lạ lẫm gì với chúng.

Chẳng qua là, ở Côn Khư, chí ít là ở tầng một Côn Khư, sinh vật biển là một thứ cực kỳ quý hiếm.

Bởi vì toàn bộ tầng một Côn Khư, với diện tích hơn hai nghìn vạn cây số vuông, hoàn toàn không có biển.

Hải sản trên thị trường hoặc là được đưa từ tầng trên xuống, hoặc là được các công ty tạo ra môi trường biển nhân tạo để nuôi dưỡng.

Nghe Triệu Thiên Hành nói một cân hải sản kia có giá mấy vạn, trong lòng Trương Vũ không khỏi âm thầm kinh hãi:

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)