- Ngươi định đi kiếm việc làm thêm sao?
Trương Vũ xoa xoa bụng, thong thả tìm một chỗ sạch sẽ rồi ngồi xuống, khoát tay đáp:
- Một phần gà rán còn chưa đủ để ta trò chuyện cùng ngươi cả buổi đâu. Giờ ta cần tu luyện, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.
Thấy Trương Vũ thản nhiên ngồi dưới đất thổ nạp, Triệu Thiên Hành sững người.
- Ngươi định thổ nạp ở chỗ này sao?
Hắn liếc nhìn vũng nước bẩn ở gần đó, nghe tiếng nhạc ầm ĩ vọng ra từ tiệm cắt tóc bên kia đường, xung quanh thì là một đám người đang tranh giành công lại việc với nhau... Triệu Thiên Hành không nhịn được hỏi lại:
- Ngươi thật sự định thổ nạp ở đây?
Lúc này Trương Vũ đã hoàn toàn nhập định, toàn tâm tu luyện Chu Thiên Thải Khí Pháp, hắn chẳng buồn để ý tới thắc mắc của Triệu Thiên Hành nữa.
Triệu Thiên Hành đành ngồi xổm xuống ở một bên, phát hiện Trương Vũ thật sự đang thổ nạp. Trong lòng càng dâng lên nhiều nghi vấn hơn:
- Thổ nạp ở đây liệu có lợi ích gì không?
- Hay là hắn chỉ đang giết thời gian trong lúc chờ việc làm?
Đợi thêm một lúc nữa, thấy Trương Vũ không có ý định đứng dậy, Triệu Thiên Hành bắt đầu nghĩ đến chuyện rời đi. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại hắn bỗng rung lên.
Nhìn thấy tin nhắn của Vương Hải hỏi thăm tình hình, hắn chỉ trả lời ngắn gọn:
- Ta đang tiếp cận Trương Vũ.
Sau một hồi lưỡng lự, hắn cũng ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu thử thổ nạp.
Nửa tiếng trôi qua, Triệu Thiên Hành không nhịn được phải mở mắt, phát hiện Trương Vũ vẫn đang thổ nạp.
Một tiếng sau, hắn đứng dậy đi một vòng, vươn vai cho đỡ mỏi, quay đầu lại thì thấy Trương Vũ vẫn đang giữ nguyên tư thế ban đầu.
Hơn hai tiếng sau, Triệu Thiên Hành đã sớm dừng thổ nạp, chuyển sang luyện Kiện Thể Tam Thập Lục Thức.
Trong lúc tu luyện, hắn thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Vũ, thấy hắn từ đầu tới cuối không nhúc nhích tí nào, không vò đầu, không gãi tai, mí mắt cũng không động đậy, nhịp thở vẫn đều đặn như lúc ban đầu, chẳng có chút dao động nào.
Triệu Thiên Hành không khỏi thán phục:
- Khả năng tập trung thật kinh người, không hổ là người giữ tỷ lệ thất thần 0% suốt nhiều ngày liền.
- Nhưng mật độ linh cơ ở chỗ này thấp, hắn lại không có linh căn, đan dược hỗ trợ. Hiệu suất thổ nạp chắc chắn sẽ không cao, hắn làm vậy chẳng phải là đang tốn công vô ích sao?
Trương Vũ không biết những thắc mắc trong lòng của Triệu Thiên Hành lúc này, hắn chỉ đang chuyên chú thổ nạp, Chu Thiên Thải Khí Pháp đã đạt đến cấp 4 (12/80).
Đúng lúc ấy, có một chiếc xe chạy vào quảng trường. Nghe thấy tài xế đang tìm người làm bảo an, Trương Vũ liền không quá để ý nữa, lại tiếp tục thổ nạp như trước.
Một học sinh khối 10 như hắn hoàn toàn không có cửa cạnh tranh với đám người xung quanh trong lĩnh vực bảo an này.
Nhưng rất nhanh, hắn nghe thấy yêu cầu của đối phương: phải là người trẻ tuổi, vóc dáng chuẩn, sạch sẽ, sáng sủa, ngoại hình ưa nhìn một chút.
Trương Vũ lập tức mở mắt, bước đi đầy tự tin hướng về chiếc xe, vung tay nói lớn:
- Ngươi thấy ta thế nào?
Vị tài xế lập tức sáng mắt lên, bước đến gần Trương Vũ:
- Tốt! Tốt lắm! Chính là ngươi!
Trương Vũ cười ha hả, định bắt tay đối phương, nhưng chợt nhận ra người ta đã đi thẳng tới nắm tay Triệu Thiên Hành, vừa bóp vừa khen:
- Thân hình đẹp, mặt mũi thanh tú.
- Bộ ngực này!
- Cái eo này!
- Cái lưng này!
Tài xế vừa vỗ vỗ thân thể Triệu Thiên Hành, vừa không tiếc lời khen ngợi:
- Quả thực là một tỉ lệ hoàn mỹ. Dù thực lực không quá mạnh, nhưng nền tảng vô cùng vững chắc, chẳng khác nào một viên ngọc thô đang tỏa ra tiềm lực vô hạn.
- Muốn rèn ra được thân thể đạt đến trình độ này, nếu không có sự kiên trì khổ luyện, lối sống kỷ luật cực cao, có danh sư chỉ điểm, phối hợp với việc tiêm thuốc thường xuyên, thì tuyệt đối không thể làm được.
- Chàng trai, ta trả ngươi 800 đồng một giờ, theo ta đi làm việc.
Vị tài xế vừa dứt lời, Trương Vũ ở một bên như bị sét đánh.
Hắn không ngờ một người với thân hình gọn gàng săn chắc, gương mặt lạnh lùng điển trai, lại thêm khí chất của du khách đến từ dị giới như hắn, thế mà lại kém một quái vật cơ bắp như Triệu Thiên Hành.
- Ông chủ, nhìn ta một chút, ta cũng không tệ đâu!
Tài xế liếc nhìn Trương Vũ một cái, rồi lắc đầu nói:
- Ngươi quá gầy, ta không cần.
- Ngươi mà làm bảo vệ thì sẽ không mang lại được cảm giác an toàn cho khách hàng.
Triệu Thiên Hành đang định mở miệng từ chối:
- Thật ra ta không phải tới để...
Trương Vũ vội vàng chặn lời hắn:
- Ông chủ, chúng ta là huynh đệ chí cốt, đã thề là dù có làm bất cứ công việc nào đều sẽ cùng làm với nhau.
Tài xế nhíu mày nhìn hai người một lượt, cuối cùng quay sang hỏi Trương Vũ:
- 400 một giờ, tổng cộng 6 giờ, ngươi làm không?
Trương Vũ lập tức gật đầu như gà mổ thóc:
- Làm! Ta làm!
Thế là Trương Vũ kéo Triệu Thiên Hành leo lên chiếc xe.
Trên xe, Triệu Thiên Hành mặt mũi đầy ngượng ngùng nói với Trương Vũ:
- Ta đâu có ý định đi làm thuê, hơn nữa nếu về quá trễ, mẹ ta sẽ lo lắng. Ta phải nói lại với ông chủ mới được.
Trương Vũ vội nói:
- Không phải ngươi nói có chuyện cần tâm sự với ta sao? Làm việc một lúc thôi mà, có gì muốn nói thì vừa làm vừa nói.
Nghĩ đến nhiệm vụ được Vương Hải giao phó, Triệu Thiên Hành chỉ có thể nhíu mày, bất đắc dĩ nói:
- Vậy để ta gọi điện cho mẹ trước.
Chiếc xe đưa hai người chạy thẳng về phía trung tâm thành phố. Trên đường đi, tài xế cũng giới thiệu sơ qua về công việc lần này:
- Lý Tuyết Liên tiểu thư đang chuẩn bị tổ chức triển lãm tranh tại tầng 999 của Cao ốc Trung Tâm. Công tác an ninh vốn dĩ đã được bố trí đầy đủ.
- Nhưng Lý tiểu thư không hài lòng với ngoại hình của đội bảo an hiện tại, sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm nghệ thuật của các khách mời. Vì vậy mới yêu cầu chúng ta tuyển thêm vài thanh niên trẻ tuổi, ưa nhìn.
- Hai ngươi đến nơi thì thay đồng phục bảo an, làm gì cũng phải nghe theo phân phó của đội trưởng.
- Nhớ kỹ, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được đắc tội với Lý tiểu thư.
Trương Vũ tò mò hỏi:
- Có phải vị Lý tiểu thư này rất giàu đúng không?
Tài xế khịt mũi một tiếng, hừ lạnh:
- Giàu? Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi? Lý tiểu thư là con gái ruột của một vị Kim Đan Chân Nhân đấy!