Tiệm văn phòng phẩm trước cổng trường luôn là chỗ bán đầy đủ mọi thứ mà một học sinh cần.
Trước cổng trường Tung Dương cao trung cũng có một cửa hàng như thế.
Nhưng điều đặc biệt là, ngoài các loại văn phòng phẩm thông thường, tủ trưng bày phía sau lưng ông chủ lại giống như tủ thuốc của tiệm thuốc, xếp đầy các loại thuốc phục vụ cho việc tu luyện của học sinh Tung Dương cao trung: từ thuốc an thần, thuốc kích thích cho đến thuốc tăng cường độ tập trung, không thiếu thứ gì.
Trương Vũ tựa hai tay lên quầy, mở miệng hỏi:
- Ông chủ, có thuốc bổ thần kinh không?
Ông chủ vẫn đang chăm chú lướt điện thoại, chẳng buồn ngẩng đầu lên, hờ hững đáp:
- Muốn loại đắt, hay loại rẻ?
Trương Vũ cười:
- Ta không có tiền, bán cho ta loại vừa tốt vừa rẻ một chút được không?
Lúc này ông chủ mới ngẩng đầu lên nhìn Trương Vũ, thấy rõ bộ dạng thiếu niên trước mắt, hai mắt thâm quầng, khí sắc uể oải, dấu hiệu của việc tu luyện ngày đêm không ngủ.
Đối diện với ánh mắt soi mói của chủ tiệm, Trương Vũ cũng không ngại ngùng, trực tiếp giới thiệu:
- Ta là học sinh lớp chọn, khối 10, xếp hạng 10 trong khối, là một học sinh nổi bật trong trường. Nếu thuốc của ông tốt, ta sẽ giới thiệu cho cả lớp tới ủng hộ.
Khóe miệng ông chủ khẽ giật giật, sau đó lấy từ trong ngăn tủ ra một hộp thuốc, đặt lên bàn:
- Thuốc bổ thần kinh của công ty Tử Vân, đảm bảo mỗi ngày chỉ cần ngủ 20 phút là đủ. 500 đồng một hộp, ta để lại cho ngươi với giá là 480 đồng.
Trương Vũ cầm lên xem thử:
- Không tặng gì kèm theo sao?
Ông chủ nhíu mày, lại tiện tay ném thêm mấy viên thuốc giảm đau lên quầy:
- Cho ngươi.
Trương Vũ cười hì hì, nhét thuốc giảm đau vào túi quần, sau đó buông một câu khiến sắc mặt ông chủ tối sầm lại:
- Cảm ơn ông chủ nha, vậy thuốc bổ này ta không mua nữa có được không?
Ngay khi ông chủ sắp nổi điên, Trương Vũ vội vàng rút ra điện thoại quét mã thanh toán:
- Đùa chút thôi, ta thanh toán ngay đây.
Thuốc vừa lấy vào tay, Trương Vũ chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.
Một hộp thuốc dùng được đúng một tuần, mà bay mất 480 đồng, tài khoản của hắn hiện giờ chỉ còn lại hơn 1.700 đồng.
Nhưng hắn không hối hận. Bởi vì hắn đã quyết định phải tham gia bằng được kỳ thi pháp lực sắp tới.
Trong một tuần tới, Trương Vũ sẽ không ngủ. Hắn muốn dốc toàn lực tu luyện Chu Thiên Thải Khí Pháp.
- Ha ha, mục tiêu của ta đâu chỉ là vào top 10 pháp lực.
Ở một góc khác, Triệu Thiên Hành đang lặng lẽ đi theo phía sau Trương Vũ. Thấy Trương Vũ mua thuốc xong rồi rời đi, trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ:
- Thật sự chỉ là thuốc bổ thần kinh thôi sao?
Hắn tiếp tục bám theo Trương Vũ dọc theo con phố. Nhưng đến một khúc cua, đột nhiên phát hiện Trương Vũ đã đứng đợi sẵn ở đó.
- Ngươi... chào Trương Vũ.
Triệu Thiên Hành lúng túng nói.
- Trùng hợp ghê, ngươi cũng đi đường này sao?
Trương Vũ nhìn hắn, hỏi thẳng:
- Ngươi đi theo ta làm gì?
Triệu Thiên Hành gãi đầu, vờ ngây ngô:
- Đi theo ngươi? Ta về nhà cũng đi đường này mà.
Trương Vũ mất kiên nhẫn:
- Ngươi tự nhìn lại mình đi.
- Cao hơn hai mét, nặng tới 150 cân, từ nhà ăn đi ra là ta đã thấy ngươi rồi.
- Rốt cuộc là ngươi có chuyện gì?
Triệu Thiên Hành tất nhiên là không thể nói rằng hắn được Vương Hải an bài tiếp cận để điều tra nguồn thuốc của Trương Vũ.
Thế là hắn tiếp tục gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
- Trương Vũ, ta cảm thấy ngươi rất ưu tú, muốn đi theo ngươi học hỏi thêm một chút.
Nhìn gã thiếu niên mười sáu tuổi, với thân hình khổng lồ đang lộ ra vẻ ngượng nghịu, Trương Vũ cảm thấy có chút buồn cười.
- Năng lực xã giao của tên này có vẻ không được tốt lắm.
Trương Vũ nghĩ nghĩ, rồi nói:
- Được thôi, ngươi muốn theo thì cứ theo, chỉ cần mời ta ăn gà rán là được.
Cảm nhận hàn khí trong cơ thể bắt đầu bốc lên, cùng với tiếng đếm ngược vang vọng trong đầu không ngừng thúc giục, Trương Vũ biết mình không thể trì hoãn thêm được nữa.
Hắn quay đầu bước đi, vừa đi vừa vẫy tay với Triệu Thiên Hành:
- Vừa đi vừa nói chuyện.
Triệu Thiên Hành lẽo đẽo theo sau, mặt đầy do dự:
- Ngươi muốn ăn gà rán thật sao? Đó là đại kỵ của người luyện thể. Vương lão sư nói không nên ăn, đổi thành ức gà có được không?
- Yên tâm, ta đâu ép ngươi phải ăn. Ngươi mời ta ăn là được rồi.
Vừa nói, Trương Vũ vừa nuốt nước miếng.
Từ ngày xuyên không tới thế giới này, ba bữa mỗi ngày của hắn toàn là suất cơm rẻ tiền ở nhà ăn của trường. Đã rất lâu rồi hắn chưa được ăn gà rán.
Tu luyện khổ cực mỗi ngày, áp lực trong lòng chồng chất, tiền bạc chắt chiu từng đồng. Giờ có người mời gà rán thì tội gì mà không ăn?
Vừa nghĩ đến việc lát nữa có thể được ăn gà rán, tâm trạng Trương Vũ lập tức nhẹ nhõm hẳn lên, áp lực đang đè nặng trên vai dường như cũng tan biến đôi chút.
Triệu Thiên Hành đi tới theo hắn suốt cả đoạn đường, từ lúc lên tàu điện ngầm cho khi xuống tàu, cuối cùng thấy Trương Vũ dừng lại trước một tiệm gà rán, hắn không khỏi tò mò hỏi:
- Đi xa như vậy, gà rán ở đây ngon lắm sao?
Trương Vũ tỉnh bơ đáp:
- Tại tiện đường thôi.
Ngay khi vừa bước vào tiệm, trong đầu Trương Vũ đã vang lên âm thanh đếm ngược chết tiệt kia.
Trương Vũ bất đắc dĩ, chỉ đành quay sang nói với Triệu Thiên Hành:
- Ngươi mua giúp ta một phần gà rán, ta ngồi chờ ở đây.
Triệu Thiên Hành thấy Trương Vũ vừa ngồi xuống liền bắt đầu nhập định, vẻ mặt không khỏi ngây ngốc, hắn không ngờ Trương Vũ lại là một người cuồng tu luyện đến vậy.
Một lát sau, khi nhìn thấy Trương Vũ vừa đi vừa vui vẻ gặm đùi gà, trong lòng Triệu Thiên Hành lại càng cảm thấy kỳ quái.
- Rõ ràng hắn tu hành rất nghiêm túc, tranh thủ từng phút từng giây để thổ nạp, vậy mà lại thích ăn gà rán. Đúng là một kẻ lập dị.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ hơn nữa là, Trương Vũ không phải đang đi học thêm, cũng không phải đi mua thuốc, mà là đến quảng trường tìm công việc làm thêm.
Triệu Thiên Hành hỏi: