Trương Vũ trừng mắt:
- Ngươi thôi đi. Dù sao cũng chỉ thi đấu pháp lực mà thôi, có phải tỉ thí sinh tử đâu. Dù thua thì cũng có làm sao.
- Huống chi giải nhất sẽ được thưởng tận mười vạn đồng.
- Cho dù chỉ là top 10 thì cũng sẽ được ít nhất một vạn.
Nhìn vẻ mặt tham tiền hiện rõ trên mặt Trương Vũ, Bạch Chân Chân âm thầm thở dài:
- Vũ tử đúng là bị đám chủ nợ làm cho hỏng rồi, dám điên cuồng tới mức định đi thi đấu tranh giải.
Gần đây kinh tế của Trương Vũ đúng là rất eo hẹp. Dù mấy hôm trước kiếm được một vạn ba ở Tập đoàn Tiên Vận, nhưng vừa nhận được liền đem một vạn trả nợ, tiếp theo lại tiêu mất một ngàn rưỡi để trả tiền thuê nhà. Giờ cũng chỉ còn lại hơn hai ngàn.
- Muốn dự thi thì ít nhất ngươi cũng phải nâng pháp lực lọt vào top 10 đã chứ.
Bạch Chân Chân nói.
- Giờ pháp lực của ngươi mới hạng 16, muốn chen vào top 10, thì ngươi còn định phải vay mượn bao nhiêu tiền nữa?
Trương Vũ nhanh chóng tính toán trong lòng.
Hiện tại, pháp lực của hắn là 8.3, xếp hạng thứ 16 toàn khối.
Mà pháp lực của học sinh đứng hạng 10 là 9.5.
Như vậy, nếu muốn vượt qua đối phương trước thứ sáu tuần sau, hắn nhất định phải nâng pháp lực lên ít nhất là 9.5
- Không đúng, phải tính đến việc những người khác cũng sẽ tăng lên.
- Để chắc ăn, tốt nhất pháp lực của ta nên đạt tới 10.0.
- Từ giờ đến thứ sáu tuần sau còn tám ngày. Trong tám ngày phải tăng từ 8.3 lên 10.0. Tức là mỗi ngày cần tăng 0.2 pháp lực.
Tuyệt đối khả thi! Hoàn toàn có thể làm được!
Trong mắt lão sư và các bạn học, sự tăng tiến chóng mặt của Trương Vũ mấy ngày qua chắc chắn là do hắn đã bỏ tiền ra thuê Thiên linh căn cùng tĩnh thất chất lượng cao.
Nhưng Trương Vũ hiểu rõ, tất cả những gì hắn có được đều đến từ tiềm lực kinh người cùng kỷ luật cực đoan của bản thân.
Công pháp Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 4 cho phép hắn trong vòng ba ngày đã tăng được 0.5 pháp lực.
Hắn tin tưởng, khi môn công pháp này tiếp tục được tăng cấp, tốc độ tu luyện của hắn sẽ càng lúc càng kinh người.
Dù sao thì đối với phần lớn tân sinh khối 10 mà nói, gần như không ai có thể tu luyện được một môn công pháp lên tới cấp 4 ngay trong học kỳ đầu tiên.
- Nếu ta tiếp tục giữ được tốc độ tu hành như hiện tại, trong thời gian tới e là có thể nâng được Chu Thiên Thải Khí Pháp lên tới cấp 8, cấp 9, thậm chí là cấp 10, đó là đẳng cấp mà rất nhiều người sau ba năm cao trung còn chưa chắc đã tu luyện tới được.
Nghĩ đến đây, tinh thần Trương Vũ bỗng trở nên phấn chấn. Đúng lúc đó, hắn phát hiện Bạch Chân Chân đang dùng đũa thò sang bát của mình.
- Ngươi dám!
Trương Vũ quát lớn một tiếng, vung đũa ngăn cản.
Sau mấy tiếng va chạm keng keng keng, đũa của hắn đã bị Bạch Chân Chân dễ dàng đánh bật ra.
Nhận ra sự quen thuộc trong động tác của nàng, Trương Vũ kinh ngạc hỏi:
- Đây là Kiếm Pháp Cơ Sở Cao Trung? Ngươi đã luyện thành rồi sao? Lại còn có thể áp dụng với đũa?
Nhanh tay gắp mấy miếng thịt trong bát Trương Vũ, Bạch Chân Chân khẽ cười nói:
- Chuyện nhỏ ấy mà, Vũ tử. Chẳng phải chỉ cần có tay là làm được sao?
Trương Vũ âm thầm chửi bới: Chết tiệt, lại bị nàng ta lên mặt rồi.
Bạch Chân Chân vừa gắp thịt, vừa xúc mấy ngụm cơm lớn, bất ngờ thốt lên:
- Không ngờ sườn heo trong suất cơm 5 đồng lại ngon đến vậy, lần sau ta cũng sẽ mua một phần.
Vỗ vỗ cái bụng đã hơi căng tròn, nàng ợ một cái rồi lẩm bẩm:
- No quá, ta mà ăn nữa chắc sẽ không đi học thêm được mất.
Nói xong, nàng đẩy khay đồ ăn còn thừa về phía Trương Vũ:
- Vũ tử, cho ngươi ăn thêm đấy.
Nhìn phần cơm vẫn còn nguyên một nửa chưa bị đụng tới, Trương Vũ hiểu đây chính là Bạch Chân Chân cố tình để lại cho hắn.
Có lẽ vì biết hoàn cảnh kinh tế của Trương Vũ cũng không dễ dàng gì, dạo gần đây Bạch Chân Chân thường tranh thủ mỗi bữa tối đều để lại cho hắn chút đồ ăn.
Trương Vũ đưa tay nhận lấy khay cơm, vừa ăn vừa cười nói:
- A Chân, ngươi không cần suy nghĩ cho lòng tự trọng của ta đâu, với quan hệ của chúng ta, ngươi cứ ném thẳng tiền cho ta là được.
Bạch Chân Chân trừng mắt:
- Ta đi học thêm, ngươi cứ từ từ mà ăn.
...
Bên ngoài nhà ăn.
Một bóng người cao lớn đang đứng trong hành lang cách đó không xa, ánh mắt chăm chú nhìn về cánh cửa nhà ăn.
Một lát sau, khi thấy Trương Vũ bước ra, thân ảnh ấy lập tức chấn động, rồi nhanh chóng bám theo sau.
Đi theo Trương Vũ ra khỏi cổng trường, đến khi thấy hắn bước vào tiệm văn phòng phẩm phía đối diện, ánh mắt Triệu Thiên Hành khẽ lay động, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ đây là nơi Trương Vũ nhập hàng?