Trong lớp pháp lực, đám học sinh lớp chọn đang ngồi xếp bằng trong tĩnh thất, từng người vận chuyển thổ nạp pháp, nghiêm túc tu luyện.
Phía trước mỗi học sinh đều có một camera giám sát. Từng cử động nhỏ nhất như mở mắt, gãi ngứa, cựa quậy tay chân, uốn éo cái mông... đều sẽ bị ghi lại toàn bộ.
Tất cả những dữ liệu này sẽ được tổng hợp lại thành một chỉ số gọi là tỉ lệ thất thần.
Mỗi tuần, lớp có chỉ số tỉ lệ thất thần cao nhất sẽ bị toàn trường thông báo phê bình.
Còn học sinh có tỉ lệ thất thần thấp nhất sẽ được tuyên dương toàn trường cùng với 500 đồng tiền thưởng, kèm theo quyền lợi được miễn phí thuê Thiên linh căn một giờ, đây là một đãi ngộ cực kỳ hấp dẫn đối với toàn bộ học sinh trong trường.
Điều này đã khiến cho tinh thần tu luyện trong lớp lúc nào cũng ngùn ngụt chiến ý.
Lúc này, tiếng chuông vang lên.
Toàn bộ học sinh đồng loạt dừng vận công, ánh mắt nhìn thẳng về màn hình lớn phía trước, đợi kết quả tỉ lệ thất thần tuần này. chờ
Hạng 1: Trương Vũ – tỉ lệ thất thần: 0% – pháp lực: 8.3
Hạng 2: Bạch Chân Chân – tỉ lệ thất thần: 0.03% – pháp lực: 11.2
Hạng 3: Tiền Thâm – tỉ lệ thất thần: 0.12% – pháp lực: 11.1
...
Dù trong phòng không có ai lên tiếng, nhưng ánh mắt đám học sinh đã lộ ra chút biến hóa, có người kinh ngạc, có người khâm phục, cũng có kẻ ghen tị.
Trên bục giảng, Nghiêm lão sư với mái tóc búi cao, đeo kính đen, khí chất nghiêm túc lạnh giọng nói:
- Những học sinh có tỉ lệ thất thần vượt quá 0.3% sẽ không được điểm danh hôm nay.
- Cũng đã nhập học được ba tháng rồi, ta cũng đã nói bao nhiêu lần rồi? Phải tập trung tinh thần, cố gắng điều hòa hô hấp.
- Tỉ lệ thất thần của các ngươi cao như vậy, thì hiệu suất thổ nạp làm sao có thể cao được?
- Quỹ thời gian của tất cả mọi người đều như nhau, nếu hiệu suất thổ nạp của ngươi thấp, pháp lực chiết xuất ra mỗi ngày liền sẽ kém hơn người khác một chút, sau ba năm cao trung thì chênh lệch pháp lực có thể sẽ lên đến 10 điểm, 20 điểm, thậm chí là 30 điểm!
- Ta cũng đã nhắc nhiều lần rồi, nếu không thể tự mình giảm tỉ lệ thất thần xuống, vậy thì có thể đến văn phòng tìm ta để mua thuốc tĩnh tâm. Hôm qua ta ngồi chờ ở văn phòng suốt ba tiếng đồng hồ, mà không có một ai tới hỏi. Các ngươi cảm thấy bản thân không có vấn đề gì sao?!
Sau một tràng phê bình, Nghiêm lão sư lại nở ra một nụ cười, nhìn vào ba cái tên dẫn đầu trên màn hình:
- Đương nhiên, cũng có một vài học sinh biểu hiện rất xuất sắc.
- Ta muốn tuyên dương ba học sinh có tỉ lệ thất thần thấp nhất lớp, đặc biệt là Trương Vũ, đã bốn lần liên tiếp đạt được tỉ lệ thất thần là 0%, có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
- Trong ba ngày còn tăng thêm 0.5 điểm pháp lực, chứng tỏ Trương Vũ rất chịu khó thuê Thiên linh căn cùng tĩnh thất cao cấp để tu luyện ngoài giờ, ta nói đúng không Trương Vũ?
Tất cả ánh mắt học sinh trong lớp tức khắc đổ dồn về một phía.
Chỉ thấy Trương Vũ vẫn đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc tĩnh tại, khí tức điều hòa. Lúc này, hắn vẫn đang tập trung vận chuyển Chu Thiên Thải Khí Pháp.
Nghiêm lão sư mỉm cười tán thưởng:
- Đấy, các ngươi nhìn xem, đây chính là thái độ của một học bá chân chính. Tan học cũng không nghỉ ngơi, nắm chặt từng phút từng giây để trở nên mạnh mẽ hơn.
Triệu Thiên Hành nhìn Trương Vũ vẫn đang nghiêm túc thổ nạp, càng lúc càng cảm thấy khó hiểu:
- Rõ ràng hắn rất siêng năng tu luyện, vậy tại sao mỗi lần đến tiết thể dục lại giả vờ lười biếng, không chịu tiêm thuốc?
Bạch Chân Chân liếc nhìn Trương Vũ, thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, trong lòng thầm nghĩ:
- Vũ Tử mấy ngày nay ngoài ăn cơm với đi vệ sinh, thời gian còn lại gần như đều dùng để thổ nạp. Siêng năng đến mức này, chẳng lẽ là do bị nợ nhiều quá phát điên rồi sao?
Trên bục giảng, Nghiêm lão sư tiếp tục nói:
- Trên con đường tu tiên không có thứ gì là miễn phí. Không bỏ tiền ra thì sẽ không đi được xa. Gần đây trong trường vẫn còn vài suất Thiên linh căn cho thuê, học sinh nào có hứng thú có thể trực tiếp tới tìm ta.
Trước khi rời đi, lời cuối cùng của Nghiêm lão sư lại khiến Trương Vũ đặc biệt chú ý:
- À đúng rồi, tháng sau sẽ bắt đầu khởi tranh cuộc thi pháp lực toàn thành phố. Khối 10 của tất cả các trường cao trung trong thành phố Tung Dương gần như đều sẽ tham gia. Giải nhất sẽ được thưởng mười vạn đồng.
- Vào thứ sáu tuần sau, nhà trường sẽ chọn ra mười học sinh có chỉ số pháp lực cao nhất của khối 10 để đại diện nhà trường đi thi.
Tối hôm đó, tại nhà ăn.
Chu Thiên Dực đã phải đi học thêm từ sớm, trên bàn ăn chỉ còn lại Trương Vũ và Bạch Chân Chân.
Bị Bạch Chân Chân nhìn chằm chằm mãi không thôi, Trương Vũ cảm thấy hơi khó chịu, bèn nói:
- A Chân, ta biết nhan sắc của mình cũng không tệ, nhưng ngươi cũng không cần phải nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống ta như vậy chứ?
Bạch Chân Chân không vòng vo, liền nói:
- Ngươi nói ngươi cũng muốn tham gia thi đấu pháp lực?
- Người không tin ta có thể làm được sao?
Trương Vũ bình thản nói.
Bạch Chân Chân lắc đầu thở dài:
- Vũ tử, ngươi phải biết đây là cuộc thi pháp lực với quy mô toàn thành phố đấy.
- Đó là nơi hội tụ tinh anh từ tất cả các trường cao trung trong thành phố Tung Dương, những kẻ có pháp lực hùng hậu nhất, gia cảnh giàu có nhất, tài nguyên nhiều nhất. Toàn là những yêu nghiệt có tiền, ai ai cũng là thiên tài được bồi dưỡng từ bé.
Nàng cảm khái nói tiếp:
- Người bình thường như ngươi mà tham gia thì sẽ có kết cục gì ngươi biết không?
Ánh mắt nàng như nhìn thấy tương lai đầy tuyệt vọng, buồn bã nói:
- Ngươi sẽ bị vô số cường giả làm nhục, trở thành bàn đạp cho đám nhà giàu. Ngươi sẽ trở thành trò cười, sẽ kéo danh tiếng của cả trường đi xuống!
- Quá thảm, ta thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh ngươi bị đám yêu nghiệt kia giẫm đạp dưới chân, đạo tâm tan vỡ, nằm ngửa như chó chết.