Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 3: Phỏng vấn (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một lúc, sau đó lại cầm điện thoại lên, mở ra tin nhắn vừa rồi.

Tối hôm đó, khi mẹ hắn tăng ca trở về, vừa bước vào cửa đã thấy Trương Vũ ngồi ngay ngắn trước bàn học, đang chăm chú đọc sách. Điều này khiến mẹ hắn rất bất ngờ bởi vì vừa mới hôm qua hắn vẫn còn ủ rũ như người mất hồn.

- Mẹ yên tâm, con không dễ gục ngã như vậy đâu.

- Năm nay không được, thì sang năm thi lại. Con nhất định phải tu tiên.

- Ngày mai con sẽ đi tìm lớp học thêm để bổ sung những kiến thức bị thiếu hụt.

Hôm sau, trời vừa mới hửng sáng Trương Vũ đã vội vã ra ngoài. Mãi cho đến khi trời tối hắn mới quay về với khuôn mặt tràn đầy rạng rỡ.

- Mẹ, con đã tìm được trung tâm dạy thêm về Tiên Đạo rồi! Ở đó đều là các lão sư đến từ các trường cao trung trọng điểm, con học ở đó nhất định sẽ có thể đậu vào cao trung.

- Mẹ cũng không cần phải lo về chuyện học phí, bên trung tâm thấy con có học lực tốt, lại biết hoàn cảnh nhà mình không mấy khá giả, cho nên tạm thời không thu học phí. Họ chỉ yêu cầu nếu năm sau con thi đậu vào Tung Dương cao trung, thì giúp họ quảng bá về trung tâm bù cho tiền học phí là được.

- Mẹ yên tâm, đó là trung tâm lớn, không phải lừa đảo đâu.

Từ đó, ngày nào Trương Vũ cũng ra khỏi nhà trước khi mặt trời mọc, đến tối khuya mới trở về. Về nhà hắn lại tiếp tục tự học đến hai, ba giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Số lượng sách giáo khoa hắn mang về nhà càng ngày càng nhiều, từ sách giáo khoa khối 11, đến khối 12, từ ngữ văn, toán, vật lý đến các môn phổ thông khác. Nhìn con trai tranh thủ từng phút từng giây cố gắng hoàn thành toàn bộ chương trình cao trung chỉ trong một năm, mẹ hắn vừa cảm động, vừa cảm thấy tự hào.

Thế nhưng, kể từ khi những hộp thuốc đầu tiên bắt đầu xuất hiện trong nhà, trong lòng bà lại dấy lên một cảm giác lo lắng.

Trương Vũ chỉ cười, giải thích:

- Mẹ à, tính đến hiện tại con đã học ít hơn các học sinh khác ít nhất là mười ngàn giờ. Cho nên giờ con cần phải cố gắng bù lại số lượng thời gian đã thiếu hụt đó.

- Những loại thuốc kích thích thần kinh này giúp con chỉ cần ngủ nửa tiếng mỗi ngày, từ đó sẽ nâng cao hiệu suất học tập, sẽ không bị tụt hậu so với đám học sinh trong thành phố.

- Mẹ đừng lo, mấy loại thuốc này không đắt đâu.

- Hiệu trưởng trung tâm dạy thêm rất quý con, thuốc này là ông ấy tặng cho con đấy.

Nghe thấy Trương Vũ nói là được hiệu trưởng tặng, mẹ hắn liền cảm thấy vui vẻ, không còn lo lắng gì nữa.

Chẳng bao lâu sau, Trương Vũ càng ngày càng mang về nhiều thứ hơn nữa.

Ngoài sách vở và thuốc kích thích thần kinh ra, giờ còn có thêm cả thuốc điều tiết hormone, thuốc bổ yêu thú, cùng mấy chai thuốc bột không nhãn mác.

Những lý do mà hắn đưa ra cũng càng ngày càng đa dạng, lúc thì nói là mua hàng giảm giá, lúc lại bảo được bạn học tặng, có khi lại là phần thưởng của lớp học thêm...

Điều đó khiến mẹ hắn càng thêm vui vẻ, tự hào vì thấy con mình siêng năng, lại được các bạn yêu quý, lão sư ưu ái.

Bà còn chuyển cho Trương Vũ 1.000 đồng để hắn mua quà cảm ơn bạn bè cùng các lão sư trong lớp.

Thế nhưng bà dần nhận ra tâm trạng của Trương Vũ bắt đầu có vấn đề. Có những hôm khi hắn rời khỏi nhà vẫn còn rất vui vẻ, nhưng đến tối về lại không nói một lời, chỉ lẳng lặng đi ngủ...

Cũng có những khi, hai mẹ con còn đang vui vẻ quây quần bên mâm cơm, thế mà chỉ sau một cú điện thoại, sắc mặt Trương Vũ bỗng chốc sa sầm, chân mày chau lại, lẳng lặng buông đũa, bỏ dở bữa ăn.

Bà nghĩ rằng có lẽ là do áp lực tu tiên quá lớn khiến tinh thần Trương Vũ mới bất ổn như vậy.

Vì thế bà tìm cách mua thêm những món hắn thích ăn, cố gắng dành dụm thêm tiền cho hắn đóng học phí, chỉ mong có thể giúp hắn vơi bớt phần nào áp lực.

Dần dà, bà nhận ra Trương Vũ có vẻ đặc biệt nhạy cảm với chiếc điện thoại của mình. Không những luôn giữ khư khư bên người mà hắn còn tuyệt đối không để ai khác đụng tới nó. Mỗi lần có cuộc gọi đến, hắn đều lập tức chui vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa rồi mới dám nghe máy.

Một lần, bà thấy điện thoại của hắn hết pin nên định cắm sạc giúp, vậy mà lại khiến Trương Vũ nổi giận trách mắng một trận.

Hiểu rằng con trai đang gánh trên vai không ít áp lực, từ đó bà cũng không dám chạm đến chiếc điện thoại của hắn nữa, chỉ sợ vô tình làm gián đoạn con đường tu tiên mà hắn đang dốc sức theo đuổi.

Rồi một ngày nọ, Trương Vũ nói trung tâm mới mời một vị tiền bối từng đỗ vào một ngôi trường tu tiên danh tiếng đến giảng dạy, hắn cần tiền để đóng lệ phí tham gia lớp học của vị tiền bối đó.

Sau đó là phí giới thiệu cần đưa cho lão sư tuyển sinh của trường.

Rồi đến phí kiểm tra linh căn ở bệnh viện.

Rồi góp tiền chung với các bạn trong lớp để mua phi kiếm cấp dân dụng dành cho thiếu niên.

Số tiền hắn xin dần dần tăng từ hai, ba triệu lên đến bảy, tám triệu... thậm chí có một lần hắn còn xin hẳn hai mươi triệu để thuê Thiên Linh Căn.

Khi sự hoài nghi của mẹ hắn bắt đầu xuất hiện, thì cũng là lúc tin vui đến. Trương Vũ đã thi đậu vào Tung Dương cao trung.

Mẹ hắn mừng rỡ khôn xiết. Trong lòng ngập tràn tự hào vì sự nỗ lực và thiên tư của con trai, bà chẳng nề hà điều gì. Dù là học phí, sinh hoạt phí, hay tiền dược liệu... chỉ cần hắn mở lời, bà đều sẵn sàng xoay xở, lo liệu đầy đủ, không một lời than vãn.

Thế nhưng, số tiền Trương Vũ cần dùng sau khi nhập học ngày một nhiều, khiến cho kinh tế gia đình dần rơi vào cảnh kiệt quệ.

Cho đến một buổi chiều nọ, mẹ hắn bỗng dưng nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.

- Alô? Có phải là mẹ của Trương Vũ không?

- Bà có biết khoản vay của con trai đã quá hạn hơn 30 ngày rồi không?

Tim bà như thắt lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)