Một lão sư với mái tóc cắt ngắn rối bù, ánh mắt sắc lạnh đang nhìn thẳng vào màn hình trước mặt. Trên màn hình đang liên tục cập nhật dữ liệu truyền về từ các thiết bị cảm ứng dán trên người đám học sinh.
Trên đó, từng thay đổi trong quá trình vận công của các học sinh khi thử luyện công pháp 113 được ghi chép chi tiết.
Vị trợ lý đứng bên cạnh cũng đang căng thẳng nhìn chằm chằm vào hình ảnh mô phỏng lộ tuyến pháp lực thu thập được từ mỗi học sinh.
Những phần lộ tuyến vận chuyển chính xác được hiển thị bằng màu xanh lục. Mỗi phần vận chuyển sai được hiển thị với sắc đỏ chói mắt.
Thời gian trôi qua từng giây, vùng đỏ trên màn hình ngày một nhiều. Sắc mặt vị trợ lý cũng dần trở nên khó coi.
- Lão sư, độ chính xác của Nguyên Từ Châm cần được nâng cao thêm nữa. Nếu không, với độ phức tạp của công pháp số 113, e là người mới vẫn chưa thể học được.
- Hay là chúng ta chuyển sang thử nghiệm với những học sinh có đạo tâm cao hơn?
Vị lão sư nhíu mày, trầm giọng nói:
- Công pháp số 113 và Nguyên Từ Châm, vốn là để dành cho người mới bước vào tiên tu luyện. Ta sẽ không thay đổi phương hướng nghiên cứu này.
- Hơn nữa, người có đạo tâm cao thường sẽ được tiếp cận với những công pháp tốt hơn. Hiệu quả của 113 không thể cạnh tranh với các công pháp đó. Chỉ có những học sinh mới bước chân lên con đường Tiên Đạo, mới cần đến hiệu quả bị động thổ nạp của 113.
Ngay lúc đó, trong phòng kiểm tra bỗng vang lên một tiếng rên rỉ. Một học sinh không khống chế nổi pháp lực, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.
Vị lão sư không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói:
- Đưa hắn ra ngoài. Đừng để ảnh hưởng tới tinh thần những người khác.
Mặc dù đội ngũ đã cố gắng hết sức, nhưng ngay sau khi học sinh đầu tiên thổ huyết, tình hình đã dần trở nên mất kiểm soát. Số học sinh xuất hiện dị trạng mỗi lúc một nhiều, kẻ thì mặt mũi tái xanh, thở không ra hơi, kẻ thì gào thét thảm thiết rồi ngã gục ngay tại chỗ.
Cũng có học sinh đỡ hơn, sắc mặt chỉ hơi có chút trắng bệch, nhưng khắp cơ thể đều đang truyền đến cảm giác đau rát, ngứa ngáy không thôi.
Nhìn từng người bị khiêng ra ngoài, sắc mặt của vị lão sư cũng dần trở nên khó coi hơn.
Hắn nhíu mày, giọng nói đầy bất mãn:
- Thể chất đám học sinh này quá tệ. Không thể tìm nổi vài học sinh có tư chất tốt hơn sao?
Vị trợ lý ở một bên nhỏ giọng đáp:
- Lão sư, tổn thất do mấy lần thử nghiệm trước để lại quá nặng nề, dẫn đến số lượng học sinh chịu hợp tác với chúng ta càng ngày càng ít.
Vị lão sư hừ lạnh, nét mặt càng thêm âm trầm:
- Một đám quỷ nghèo mà thôi, chết vài trăm đứa thì cũng có đáng là gì? Chỉ cần công pháp số 113 hay Nguyên Từ Châm được cải tiến thành công, thì giá trị mang lại sẽ vô cùng to lớn.
Cùng lúc đó, trong phòng kiểm tra, chỉ còn ba học sinh có thể trụ lại.
Hai người trong số đó vẫn đang duy trì được sự ổn định, lỗi do hệ thống báo về không nhiều, pháp lực mất kiểm soát ở mức chấp nhận được. Người còn lại thì khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra như tắm, khiến vị lão sư cũng phải nhìn y đầy ngạc nhiên:
- Tên nhóc này vận công sai lầm liên tiếp, giờ phút này chắc hẳn khắp người đều đang thống khổ kịch liệt. Vậy mà vẫn còn có thể chịu đựng đến lúc này.
Vị trợ lý thấp giọng hỏi:
- Có cần cản hắn lại không?
Vị lão sư lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú:
- Hắn đã muốn liều mạng kiếm tiền, vậy thì cứ để cho hắn cơ hội.
...
Trong phòng kiểm tra, mỗi lần Trương Vũ muốn bỏ cuộc, hắn lại cảm nhận được luồng hàn ý do nghi thức kích phát, kèm theo tiếng đếm ngược lạnh lùng vang lên trong đầu.
- Đồ thiểu năng! Ngoài việc ép buộc người khác thì ngươi không còn biết làm gì nữa sao? Có bản lĩnh thì ra đây mà làm!
Pháp lực chạy sai lộ tuyến, tràn ra khắp cơ thể, khiến hắn toàn thân nhức nhối, ngứa ngáy, nóng lạnh đan xen. Cảm giác đau đớn như bị tra tấn từng tấc da thịt.
Vất vả lắm mới hoàn thành được một chu thiên vận công, Trương Vũ lập tức nhìn vào Vũ Thư, Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 0 (0/1) đã biến thành Chu Thiên Thải Khí Pháp cấp 1 (0/20). Lúc này hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Trương Vũ cuối cùng cũng thành công trong ván cược mạo hiểm đến tính mạng này.
Hàng trăm, hàng nghìn ký ức luyện tập Chu Thiên Thải Khí Pháp chợt ùa về trong đầu Trương Vũ, khiến hắn có cảm giác bản thân đã tu luyện môn công pháp này suốt mấy tháng trời. Trong chớp mắt, hắn đã hiểu rõ cơ chế vận hành của Chu Thiên Thải Khí Pháp, giờ hắn đã có thể dễ dàng vận chuyển công pháp để thu hồi lại toàn bộ pháp lực đang hỗn loạn trong cơ thể, thiết lập lại một vòng tuần hoàn pháp lực hoàn chỉnh.
Tuy nhiên, hắn không lập tức làm điều đó, hắn vẫn cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức toàn thân, chậm rãi đứng lên.
Vị lão sư mặc vest vội vàng bước tới, ánh mắt mang theo chút bất ngờ:
- Ngươi ổn chứ?
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một học sinh có tỷ lệ sai lệch cao như vậy mà vẫn hoàn thành được một chu thiên vận công.
Trương Vũ ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, gằn giọng:
- Lục phủ ngũ tạng của ta như đang bị thiêu đốt, vừa đau vừa ngứa, nửa người trên như bị đốt trong lửa, nửa dưới lại như bị ngâm trong băng đá, khó chịu muốn chết.
Vị lão sư vội vàng đỡ lấy hắn:
- Mau, để ta đưa ngươi đến phòng y tế kiểm tra.
- Không cần!
Trương Vũ đột ngột giơ tay cản lại, thản nhiên nói:
- Ý ta là, phải thêm tiền.
Vị lão sư nhìn hắn như người mới từ trên trời rơi xuống, trông thấy toàn thân Trương Vũ đang không ngừng run rẩy, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt, chần chừ một lúc rồi nói:
- Tập đoàn sẽ cho ngươi thêm một ngàn đồng. Kèm theo một bản hợp đồng, cam kết từ giờ về sau nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, Tập đoàn Tiên Vận sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Sau một hồi thương lượng căng thẳng, cuối cùng Tập đoàn Tiên Vận cũng đồng ý nâng khoản tiền phụ phí lên ba ngàn đồng, đổi lại, Trương Vũ phải ký cam kết, từ nay về sau, bất luận hắn có thương thế như thế nào, thì tất cả đều không liên quan gì đến Tập đoàn Tiên Vận.