Nhưng khi Trương Vũ thoáng thử một cái, phát hiện có thể kéo lấy Kiếm Pháp Cơ Sở Cao Trung (Cấp 0) giống như với các môn công pháp khác, lúc này hắn mới yên tâm hơn.
Sau khi thử nghiệm xong, Trương Vũ lại nhìn chằm chằm vào bảng thuộc tính, tự hỏi rốt cuộc mình nên làm công việc gì để kiếm tiền.
- Dù mới bước chân vào con đường tu hành, nhưng dù sao ta cũng là học sinh chính quy của Tung Dương cao trung, một ngôi trường trọng điểm của thành phố Tung Dương!
Suy đi tính lại, Trương Vũ quyết định liên hệ với trung tâm dạy thêm mà hắn từng theo học trước đây.
Lần đó, sau khi tốt nghiệp sơ trung, hắn đã ôn tập một năm ở trung tâm này trước khi thi đậu vào Tung Dương cao trung.
- Thu nhập của việc dạy thêm chắc cũng không tệ. Dù sao ta cũng là học sinh chính thức của một trường trọng điểm, hẳn là cũng sẽ được xem trọng một chút.
Thế nhưng sau khi liên hệ, trung tâm dạy thêm đã từ chối Trương Vũ với lý do đã đủ nhân sự, bảo hắn đi tìm nơi khác thử vận may.
Không cam lòng, Trương Vũ tiếp tục liên hệ với các trung tâm dạy thêm khác.
- Xin chào, ta muốn xin làm gia sư bán thời gian. Ta là học sinh khối 10 của Tung Dương cao trung.
- Ngươi tốt nghiệp trường tiểu học nào, trường sơ trung nào? Bởi vì ứng viên gia sư hiện nay đều có nền tảng học lực khá cao. Đối với học sinh khối 10 như ngươi, phụ huynh rất coi trọng thành tích từ tiểu học và sơ trung.
Sau khi biết được tên trường tiểu học cùng sơ trung của Trương Vũ, đối phương liền đột ngột ngắt liên lạc.
Cứ như vậy, sau năm sáu lần bị từ chối, Trương Vũ dần dần chấp nhận một sự thực, hắn rất khó để xin đi làm gia sư.
- Không ngờ đi làm gia sư mà cũng phải xét cả thành tích học tiểu học cùng sơ trung. Cạnh tranh cũng quá khốc liệt rồi!
Cảm giác bất lực dâng trào trong lòng.
Thành tích tiểu ngay học và sơ trung như hai vết sẹo xấu xí khắc lên mặt hắn, khiến cả việc tìm một công việc gia sư bán thời gian cũng trở nên xa vời.
Cuối cùng, Trương Vũ buộc phải từ bỏ ý định đi dạy thêm, chuyển sang phương án dự phòng.
- Trước mắt cứ đi tìm vài việc vặt để làm cái đã.
Thật ra, trong ba tháng đầu sau khi nhập học, Trương Vũ cũng đã từng tìm hiểu sơ qua về các công việc bán thời gian dành cho người tu tiên.
Số lượng học sinh cao trung đăng ký đi làm những công việc bán thời gian thế này cũng không ít. Bởi không phải ai cũng được sinh ra trong gia đình giàu có; nhiều học sinh phải tự kiếm tiền để giảm gánh nặng cho gia đình, tự trang trải việc tu luyện của bản thân.
Nghĩ là làm, Trương Vũ lập tức gọi cho một người môi giới mà hắn từng liên hệ trước đây.
- Ngươi hỏi muộn rồi. Công việc hôm nay đều đã bị người khác giành hết.
- Hay là ngươi trực tiếp tới đây đi? Có việc mới sẽ ngay lập tức biết được.
...
Nửa giờ sau, Trương Vũ xuất hiện tại một quảng trường nhỏ.
Từ xa hắn đã thấy một vài bóng người, có người ngồi, có người nằm, có già, có trẻ, nam nữ đủ cả. Có người tùy tiện ngồi bệt trên mặt đất nghỉ ngơi, cũng có người mặc đồng phục của trường đang tu luyện, khoanh chân thổ nạp hấp thu linh cơ.
Dựa theo địa chỉ môi giới cung cấp, Trương Vũ nhanh chóng tìm đến một công ty về tài nguyên nhân lực nằm trong góc khuất của quảng trường.
Công ty này không lớn, bên ngoài trông chẳng khác gì một văn phòng môi giới nhà đất bình thường, cửa kính bám đầy bụi bặm, những tờ rơi tuyển dụng dán đầy trên mặt kính.
Liếc nhìn tấm bảng hiệu cũ kỹ, Trương Vũ đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào trong, một mùi khói thuốc nồng nặc liền xộc thẳng vào mặt hắn, khiến hắn cau mày.
Sau chiếc bàn làm việc bề bộn ngổn ngang, một gã đàn ông trung niên đang ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu liếc nhìn Trương Vũ, khàn khàn nói:
- Ngươi là học sinh cao trung mới gọi lúc nãy?
Thấy Trương Vũ gật đầu, nam nhân tự giới thiệu mình là lão Vương, người môi giới tại đây. Hắn đưa ra mấy tờ giấy, tiện tay nói:
- Điền sơ yếu lý lịch đi, lát nữa ta sẽ đăng ký cho ngươi.
Trương Vũ nhận lấy tờ sơ yếu lý lịch, liếc qua một thoáng, hắn phát hiện trên đó, ngoài những thông tin cá nhân cơ bản, còn phải kê khai các loại võ công, đạo thuật đã sở hữu, cùng đẳng cấp tu vi và các thành tích ở trường.
Sau khi điền xong và nộp lại, Trương Vũ thuận miệng hỏi:
- Bình thường sẽ mất bao lâu thì tìm được việc làm? Thu nhập thế nào?
Lão Vương gãi gãi mái tóc rối bù, hờ hững đáp:
- Một giờ ít nhất cũng kiếm được vài trăm đồng. Nhưng để tìm được việc cũng không dễ, vận khí tốt thì không nói, vận khí xấu có khi cả tuần cũng chẳng có nổi một công việc nào.
Trương Vũ thầm nghĩ:
- Thu nhập cao như vậy sao? Nếu mỗi ngày làm hai ba tiếng, chẳng phải liền đủ tiền để trả nợ và sinh hoạt rồi?
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy lòng đầy phấn khởi.
Nhưng nghe lão Vương nhắc tới chuyện khó kiếm việc làm, hắn lại nhịn không được hỏi tiếp:
- Tại sao lại khó kiếm việc vậy? Top mười của khối 10 cao trung trọng điểm cũng khó tìm được việc sao?
Lão Vương nghe vậy cười cười, chỉ tay ra ngoài quảng trường:
- Thấy đám người ngoài kia không? Ngoài mấy người còn đang học cao trung như ngươi, thì số còn lại đều là các học sinh đã tốt nghiệp cao trung rồi đấy.
Trương Vũ kinh ngạc:
- Sao có thể? Tốt nghiệp cao trung không phải nên tiếp tục học lên đại học sao?
Lão Vương nhún vai:
- Là do không thi đỗ đại học. Ngươi nghĩ ai cũng có thể thi đỗ đại học chắc? Nếu không đỗ đại học, cả đời cũng chỉ có thể lăn lộn ở Luyện Khí cảnh ở tầng một này mà thôi, đừng hòng mơ tưởng bước lên tầng hai.
Trương Vũ vẫn khó hiểu:
- Nhưng dù sao cũng đã tốt nghiệp, chẳng lẽ không tìm được một công việc chính thức?
Lão Vương thản nhiên giải thích:
- Dù sao thì những người này cũng không cần ngủ. Ban ngày họ làm công việc chính, tối lại tranh thủ đi làm thêm.
- Nếu không làm như thế, họ lấy tiền đâu mà trả nợ? Lấy tiền đâu mà mua thuốc, duy trì tu vi?
Lời của lão Vương như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Trương Vũ.
Hắn trước giờ vẫn nghĩ, sau khi học xong cao trung, dù không thi đậu đại học, thì cũng có thể tìm được một công việc nhàn hạ lương cao.
Không ngờ thực tế lại tàn khốc như vậy, trước khi tốt nghiệp thì cả ngày miệt mài học tập, sau khi tốt nghiệp thì cả ngày cật lực kiếm sống, càng ngày càng khổ.
Lão Vương nhìn qua sơ yếu lý lịch của Trương Vũ, cười nói:
- Ồ, Tung Dương cao trung sao? Chúng ta coi như là đồng môn đấy. Ta cũng học Tung Dương cao trung, chỉ có điều đến khối 12 thì bỏ học.
Trương Vũ kinh ngạc:
- Bỏ học?
Lão Vương nhún vai, thản nhiên nói:
- Biết mình không vào nổi đại học, nên ta dứt khoát không lãng phí thêm tiền bạc nữa. Đến năm ngoái ta cũng mới vừa trả xong hết các khoản nợ từ thời học cao trung đấy.
- Nể tình là đồng môn, ta có một câu thật lòng muốn nói với ngươi, học cao trung cũng nên tự lượng sức, thấy không thể vào được đại học thì nên sớm bỏ cuộc đi.
- Đừng để như một số người, nợ nần chồng chất, hủy hoại cả một đời.
Điền xong tư liệu, lão Vương bảo Trương Vũ ra ngoài chờ, có việc sẽ lập tức gọi cho hắn.
Trương Vũ hỏi:
- Liệu ta có thể cạnh tranh nổi với đám người đã tốt nghiệp cao trung kia không?
Lão Vương cười cười:
- Yên tâm, vẫn sẽ có những công việc chỉ dành riêng cho những học sinh còn đang học cao trung như ngươi.