Cùng ngày, sau khi tan học.
Tại nhà ăn.
Trương Vũ cùng Chu Thiên Dực và Bạch Chân Chân ngồi cùng một bàn dùng bữa tối.
Bạch Chân Chân vẫn như thường lệ, lạnh lùng trầm mặc trước khay thức ăn đầy ắp, chỉ yên lặng cúi đầu ăn uống.
Chu Thiên Dực thì quay sang nhìn Trương Vũ, cười nói:
- Thời gian gần đây, tình hình kinh tế của ngươi có vẻ không được tốt lắm.
- Rõ ràng vậy sao?
Trương Vũ khẽ sững người, trong lòng lo lắng:
- Chẳng lẽ chủ nợ đã tới trường làm ầm lên rồi sao? Nếu chuyện ta nợ bảy mươi vạn bị lộ ra, vậy còn mặt mũi nào ở lại trường nữa?
Chu Thiên Dực liếc nhìn khay cơm thịnh soạn trước mặt Bạch Chân Chân, với đầy đủ gà vịt thịt cá, rồi lại nhìn sang khay thức ăn giá trị năm đồng của Trương Vũ.
Hắn vuốt cằm, chậm rãi nói:
- Dựa vào kinh nghiệm quan sát trong ba tháng qua, giờ ta chỉ cần nhìn một người ăn gì, liền có thể đoán ra tình hình kinh tế, thậm chí là thực lực tu vi của người đó.
- Hoá ra là do hắn thấy ta ăn ít đi.
Trương Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng thân phận con nợ siêu cấp của mình đã bị bại lộ rồi chứ.
Ánh mắt hắn vô thức liếc sang khay cơm chất đầy như núi của Bạch Chân Chân, nhìn đối phương có tới tận mười cái đùi gà, không nhịn được tò mò hỏi:
- A Chân, đùi gà có ngon không, cho ta nếm thử một cái nhé?
Bạch Chân Chân không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:
- Cút.
Chu Thiên Dực bật cười, gắp một cái đùi vịt từ bát của mình, đưa cho Trương Vũ:
- Hôm nay Chân Chân vận động nhiều, đói đến phát cuồng rồi. Ngươi ăn của ta đi.
- Hảo huynh đệ!
Trương Vũ lập tức giơ ngón cái lên, nhận lấy đùi vịt gặm lấy gặm để.
Chu Thiên Dực nhìn hắn ăn như hổ đói, mỉm cười khẽ nói:
- Nếu thật sự gặp khó khăn về tài chính, ta có thể cho ngươi mượn ít tiền.
Trương Vũ khoát tay từ chối:
- Không cần đâu, ta có thể tự mình giải quyết.
Dù ngập trong nợ nần, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vay mượn của bạn học. Dù sao khoản nợ bảy mươi vạn cũng không phải có thể giải quyết bằng vài đồng vay mượn vặt vãnh. Hắn cần tìm cách kiếm tiền thực sự.
- Ít nhất phải trả nổi tiền lãi mỗi tháng, không thể để mấy công ty kia gia tăng thủ đoạn đòi nợ.
Trương Vũ biết, nếu để quá hạn lâu, công ty sẽ càng lúc càng sử dùng những biện pháp mạnh tay hơn. Từ bôi nhọ trên mạng đến uy hiếp ngoài đời thực, mỗi thủ đoạn phía sau đều tàn nhẫn hơn thủ đoạn phía trước.
- Còn có tiền thuê nhà, tiền điện nước, tiền ăn uống...
Chỉ nghĩ tới tiền thôi là đầu hắn liền đau như búa bổ.
Ngay khi Chu Thiên Dực rời đi, Bạch Chân Chân đột nhiên nói:
- Ba tháng nay ta quan sát, thấy Chu Thiên Dực đối với ngươi đặc biệt tốt.
Trương Vũ nhíu mày:
- Thì sao?
Bạch Chân Chân cười khúc khích, nói:
- Một nam nhân vừa cười vừa gắp đùi vịt cho một nam nhân khác, ta sống mười sáu năm rồi, nhưng cũng chỉ biết có hai tình huống có thể xảy ra chuyện như vậy.
- Thứ nhất, là cha con.
- Thứ hai là... hắc hắc hắc...
Trương Vũ cau mày:
- A Chân, ngươi đọc mấy thứ linh tinh nhiều quá rồi đấy.
Bạch Chân Chân chớp mắt, sau đó đẩy cả khay thức ăn qua trước mặt Trương Vũ:
- Ai, ta ăn không nổi nữa rồi. Chỗ này thưởng cho ngươi, ai bảo ngươi là con ngoan của ta.
- Cút.
Mồm thì mắng vậy, nhưng Trương Vũ cũng không quên nhận lấy khay cơm. Đảo mắt nhìn qua, hắn thấy hơn nửa số đồ ăn trong đó vẫn còn y nguyên, được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng trong khay.
Hắn vừa định ngẩng đầu cảm ơn, thì đã thấy bóng lưng Bạch Chân Chân khuất dần khỏi nhà ăn.
Vừa bước ra ngoài nhà ăn, ánh mắt Bạch Chân Chân bỗng trở nên lạnh lẽo, thầm nghĩ:
- Vũ tử, thật ra còn có một tình huống thứ ba nữa.
Ánh mắt nàng đảo qua bậc thềm trước nhà ăn, nơi một cô lao công đang đổ thức ăn thừa cho một con mèo hoang ăn.
Rời trường, Trương Vũ lập tức bắt đầu tính kế mưu sinh.
- Tiền thuê nhà một ngàn rưỡi, tiền điện nước hơn hai trăm, tiền lãi phải trả mỗi tháng là một vạn năm ngàn...
- Tê...
Mới nghĩ tới thôi, đầu hắn đã đau như búa bổ.
- Mỗi tháng ta ít nhất phải kiếm được hai vạn thì mới đủ chi tiêu, mấy công việc phổ thông chắc chắn không thể đáp ứng nổi.
Ý niệm vừa động, Vũ Thư liền hiện ra trước mắt Trương Vũ.
Trương Vũ
Đạo tâm: Cấp 1
Pháp lực: 7.7
Cường độ nhục thể: 0.84
Võ công:
Kiện Thể Tam Thập Lục Thức (Cấp 2 – 17/20)
Tán thủ (Cấp 1)
Kiếm Pháp Cơ Sở Cao Trung (Cấp 0)
Đạo thuật:
Cở Sở Thổ Nạp Pháp (Cấp 1)
Ánh mắt lướt qua dòng chữ mới xuất hiện, Kiếm Pháp Cơ Sở Cao Trung – Cấp 0, Trương Vũ liền nhớ tới buổi học võ đạo sáng nay.
Võ đạo, đúng như tên gọi, là môn học dạy các kỹ năng chiến đấu và võ thuật thực chiến, tổng điểm của môn võ đạo trong thi đại học là 100 điểm, trong đó điểm thực hành chiếm tới 80 điểm.
Theo quy định của nhà trường, học sinh khối 10 buộc phải tinh thông ít nhất một môn võ sử dụng tay không và một môn võ sử dụng binh khí.
Buổi sáng nay, Trương Vũ được học chính là Kiếm Pháp Cơ Sở Cao Trung, một môn võ sử dụng kiếm làm binh khí. Bởi vì hắn vẫn chưa thực sự nhập môn đối với môn kiếm pháp này, nên thông số Vũ Thư ghi nhận mới là cấp 0.
Hắn vốn băn khoăn không biết liệu có thể sử dụng chuyên tâm của Vũ Thư đối với công pháp cấp 0 hay không.