Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 21: Lão sư quan tâm

Chương Trước Chương Tiếp

Đến khi tiết thể dục kết thúc, Vương Hải cũng không thèm để mắt tới Trương Vũ nữa, hắn coi Trương Vũ như không khí, không buồn chỉ đạo hay dạy bảo gì thêm.

Mà dưới sự dẫn dắt của Vương Hải, các bạn học khác cũng theo đó dần xa lánh Trương Vũ, vô hình tạo thành một vùng cấm xung quanh hắn.

- Tên Vương Hải này đúng là nhỏ nhen.

Nhưng sự việc đã đến nước này, Trương Vũ cũng đành bất lực, hắn dứt khoát nằm yên tại chỗ nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan học, đám học sinh túa ra, lục tục kéo nhau về phía nhà ăn.

Chu Thiên Dực đợi đến khi mọi người đi gần hết, mới chậm rãi bước tới bên cạnh Trương Vũ, giơ ngón tay cái, cười nói:

- Ngươi can đảm đấy. Đã mua bảo hiểm tai nạn chưa?

Trương Vũ từ từ ngồi dậy, phủi phủi bụi bặm dính trên người, thản nhiên đáp:

- Sợ cái gì? Đợi tu vi của ta tăng vọt, thành tích tốt lên, đến lúc đó sẽ có cả đám lão sư ra mặt bảo vệ cho ta!

Hắn tràn đầy tự tin nhìn vào bảng dữ liệu trong Vũ Thư, chỉ số cường độ nhục thể đã tăng từ 0.83 lên đến 0.84.

Mà đây còn là dưới điều kiện hắn không sử dụng thuốc, không ăn thêm bất kỳ loại thực phẩm bổ sung nào, chỉ dựa vào khổ luyện Kiện Thể Tam Thập Lục Thức mà đạt được.

Hắn tin chắc rằng, khi cấp độ của Kiện Thể Tam Thập Lục Thức tăng lên, tốc độ tiến hóa của nhục thể sẽ còn nhanh hơn nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Vũ không khỏi cảm thán về tiềm lực đáng sợ của bản thân.

Chu Thiên Dực thấy Trương đầy Vũ bỗng trở nên tràn tự tin, bèn tò mò hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi tìm được nguồn bán thuốc mới? Có hàng ngon nhớ chia sẻ cho ta biết với nhé.

Trương Vũ cười cười đầy đắc ý:

- Ta đây là luyện thể tự nhiên!

Ngoài cửa sân tập, Bạch Chân Chân mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, cả người như tỏa ra hơi nóng.

Bộp bộp bộp!

Chỉ thấy nàng gõ cửa ba cái, hờ hững nói:

- Trương Vũ, ngươi xong chưa? Ta đói muốn chết, nhanh đi ăn cơm thôi!

Ba người vội vàng hòa vào dòng người đang đổ về nhà ăn. Từ xa cả ba đã thấy một đám đông đang xếp hàng dài trước cổng nhà ăn.

Tuy nhiên, với thân phận học sinh lớp chọn, bọn họ có đặc quyền sử dụng lối VIP để đi vào nhà ăn.

Dưới đủ loại ánh mắt phức tạp của đám học sinh lớp thường, ba người nhanh chóng bước vào nhà ăn.

Vừa bước chân vào nhà ăn, Bạch Chân Chân liền lên tiếng:

- Hôm nay ta sẽ lên lầu hai để thực bổ.

Cái gọi là thực bổ, chính là dùng các nguyên liệu chứa nhiều yếu tố Tiên Đạo, phối với các loại dược liệu, nấu thành các món ăn đặc biệt. Những món này không chỉ hồi phục thể lực sau khi luyện tập, mà còn giúp gia tăng thể chất, đẩy nhanh hiệu quả luyện thể cũng như hiệu suất thổ nạp.

Thực bổ cực kỳ có ích cho việc tu tiên, chỉ tiếc nó quá đắt đỏ!

Một bữa thực bổ bình thường cũng ngốn vài trăm đồng, nếu chọn nguyên liệu thượng phẩm thì giá cả lên đến cả ngàn đồng cũng là chuyện bình thường. Trước kia, khi vẫn còn tiền, Trương Vũ cũng phải rất đắn đo mới dám thực bổ, huống chi là bây giờ.

Nhìn theo bóng lưng Bạch Chân Chân đi lên lầu hai, trong lòng Trương Vũ bỗng dâng lên một tia nghi hoặc:

- Chẳng phải A Chân đã hết tiền rồi sao? Sao còn có thể thực bổ?

...

Không lâu sau bữa trưa, trong lúc đang nghỉ ngơi, Trương Vũ đột ngột bị gọi lên văn phòng trường.

Một trung niên nam tử, tay cầm chén trà, nhàn nhã nhìn Trương Vũ đang đứng trước bàn làm việc của mình, từ tốn nói:

- Vương Hải lão sư đã báo chuyện của ngươi với ta.

Người đàn ông này tên Tô Hải Phong, chủ nhiệm lớp chọn, đồng thời cũng là chủ nhiệm khối 10 năm nay.

Giờ phút này, ánh mắt ông mang theo vài phần thất vọng, chậm rãi nói tiếp:

- Ngươi còn nhớ lúc phỏng vấn đã nói gì với ta không?

Khi Trương Vũ tham gia phỏng vấn tuyển sinh vào Tung Dương cao trung, Tô Hải Phong chính là vị giám khảo ngồi ở giữa.

Lúc này, nghe được lời của Tô Hải Phong, Trương Vũ hơi sững người. Dù hắn đã dung hợp ký ức với thân thể này, nhưng rất nhiều chi tiết trong đó vẫn chưa thể ngay lập tức nhớ lại được.

Tô Hải Phong thở dài:

- Ta còn nhớ khi đó ngươi nói muốn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng.

- Thế nhưng trong tiết thể dục, ngươi đã không tiêm thuốc, lại còn lười biếng không tập luyện, chống đối lão sư. Đây mà là thái độ của một học sinh muốn thi đỗ đại học danh tiếng sao?

Nghe đối phương khiển trách, Trương Vũ cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải. Hắn không thể nói rằng vì mình vừa nghèo vừa yếu, cho nên không mua nổi thuốc, cũng không tiêm nổi thuốc, lại bị nghi thức cưỡng ép tập luyện trong đêm cho nên trong tiết thể dục mới không còn sức mà tập luyện.

Cảm nhận được sự trầm mặc của Trương Vũ, Tô Hải Phong lại thở dài, nói:

- Trương Vũ, biểu hiện ba tháng qua của ngươi cũng không tệ, ta biết ngươi là một đứa trẻ ngoan.

- Gần đây trong nhà ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Trương Vũ hơi kinh ngạc nhìn vị lão sư trước mặt, cảm nhận được ánh mắt quan tâm từ đối phương, hắn có chút không thể tin nổi:

- Ở cái trường điên rồ này mà vẫn còn có lão sư quan tâm tới học sinh sao?

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói:

- Ừm, ta và gia đình có chút mâu thuẫn.

- Ta sẽ cố gắng điều chỉnh, sớm khôi phục lại trạng thái như trước đây.

Tô Hải Phong khẽ chau mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của hắn, buồn bực nói:

- Có chuyện gì mà không dám nói thẳng với lão sư?

- Chẳng lẽ là vấn đề về kinh tế?

- Mấy công ty cho vay nặng lãi đã gọi điện tới tận văn phòng trường để đòi nợ rồi.

- A?

Trương Vũ giật mình ngẩng đầu:

- Bọn chúng đã gọi tới cho lão sư rồi sao?

Tô Hải Phong trầm giọng gật đầu:

- Nếu không phải bọn chúng gọi cho ta, thì ta còn không biết ngươi đang nợ nhiều như vậy. Sao ngươi không chịu nói cho ta biết?

Trương Vũ lúng túng:

- Ta...

Hắn thực sự không biết loại chuyện này báo cho nhà trường thì có ích gì, hắn chỉ sợ càng làm cho tình hình tồi tệ hơn.

Tô Hải Phong lại thở dài, ánh mắt hiền lành nhìn Trương Vũ:

- Ta biết trường học đôi khi rất khắc nghiệt, cho nên khi ngươi xảy ra chuyện cũng sẽ không dám nói với lão sư.

- Nhưng ngươi phải hiểu, chúng ta dù sao cũng là lão sư của ngươi. Lão sư sao có thể không giúp học sinh của mình chứ?

Nói rồi, ông ta lấy từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ, đẩy tới trước mặt Trương Vũ:

- Đây là chương trình trợ cấp cho học sinh nghèo mà ta đặc biệt xin cho ngươi, nhanh ký tên đi.

Đưa tay nhận lấy tập hồ sơ, Trương Vũ cảm động nhìn Tô Hải Phong:

- Cảm ơn lão sư.

Giây phút này, hắn chợt nhận ra mình đã đánh giá sai về những lão sư ở ngôi trường này.

Trong lòng Trương Vũ thầm nghĩ:

- Mặc dù có những kẻ vô lại như Vương Hải, nhưng vẫn còn những người tử tế như Tô lão sư.

Tô Hải Phong cười khoát tay, đưa bút cho hắn:

- Mau ký đi, để ta còn kịp nộp trước khi hết giờ.

Trương Vũ cúi đầu, ánh mắt lướt qua tập hồ sơ, bỗng nhiên khựng lại.

Tô Hải Phong cười ha hả:

- Sao vậy? Mau ký đi, đừng lề mề thế chứ.

Thanh âm của Trương Vũ trầm thấp:

- Lão sư, hình như cái này là hợp đồng tái cấu trúc nợ? Có phải lão sư lấy nhầm hợp đồng rồi không?

Tô Hải Phong vẫn cười ha hả:

- Học sinh nghèo chẳng phải vì nợ nần sao? Tái cấu trúc nợ chính là để hỗ trợ các ngươi vượt qua khó khăn trước mắt. Đây là chính sách hỗ trợ học sinh nghèo.

Trương Vũ nhìn kỹ nội dung hợp đồng: Tất cả khoản nợ của hắn sẽ được thống kê lại, sau đó trường học sẽ cho hắn vay một khoản tiền để trả nợ.

Từ đó về sau, chủ nợ của hắn chính là nhà trường.

Trương Vũ cẩn thận rà soát lại con số cuối cùng. Sau hàng tá thủ tục loằng ngoằng, phí vốn, phí lãi suất, các loại chi phí dịch vụ, lãi suất cắt cổ, tổng nợ đang từ bảy mươi vạn liền đã đội lên thành hơn một trăm vạn.

- Cái quái gì thế này!

- Đây chẳng phải là lấy vay nuôi vay sao?

Trong lòng hắn gầm thét:

- Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng làm mấy trò này sao!

- Cái trường học chó chết này, thật sự không có nổi một lão sư bình thường.

Đè nén phẫn nộ trong lòng, Trương Vũ thở dài nói:

- Ta nghĩ là ta không cần nhà trường hỗ trợ nữa. Ta cảm thấy mình vẫn có thể tự trả được số nợ này.

Tô Hải Phong kiên trì khuyên nhủ:

- Một học sinh như ngươi, làm sao có thể gánh nổi khoản nợ lớn như vậy? Mau ký đi, hãy để trường học giúp ngươi.

- Ngươi yên tâm, chế độ trả góp của nhà trường rất tốt.

Trương Vũ lạnh nhạt đáp:

- Không cần đâu lão sư, ta thực sự không cần cái này.

Sau khi liên tục từ chối, Trương Vũ dứt khoát ném bản hợp đồng lên bàn rồi chạy thẳng ra khỏi văn phòng.

Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Tô Hải Phong nâng chén trà lên, thở dài một hơi.

Một lúc sau, hắn cầm lấy điện thoại, bắt máy:

- Hắn từ chối rồi.

- Ừ, chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ thử lại.

- Yên tâm đi, người nghèo mà, cuối cùng cũng sẽ không chịu nổi thủ đoạn đòi nợ của mấy công ty kia đâu, rồi hắn sẽ phải tự tìm tới ta thôi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)