Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 20: Người với người chênh lệch (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Là do tài nguyên không đủ? Hay là vì không có tiền?

Trương Vũ lại nhớ đến những truyền thuyết từng nghe về con đường học hành của những kẻ giàu có: những lão sư dạy thêm danh tiếng, những bí tịch tu luyện thượng thừa, công pháp cao cấp, thuốc trong phòng thí nghiệm tối tân... tất cả đều chỉ lưu truyền trong giới nhà giàu, xưa nay chưa từng hé lộ cho người nghèo.

Nhìn vũng máu loang lổ dưới chân, Trương Vũ âm thầm tự nhủ:

- Nếu ta không thể khai phá tiềm lực, nói không chừng tương lai cũng sẽ giống như vậy.

Sự kiện nhảy lầu dù gây ra một đợt bàn tán ầm ĩ, nhưng đối với những học sinh mỗi ngày đều bận rộn học tập và tu luyện, nó cũng chỉ như một câu chuyện trà dư tửu hậu mà thôi.

Chẳng bao lâu, mọi người lại trở về nhịp sống quen thuộc, tiếp tục vùi đầu vào việc học tập Tiên Đạo, vì tương lai mà tranh đấu.

Dù chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng tất cả đều đã hiểu rõ một chân lý tàn khốc:

Khác biệt điểm số, dẫn đến khác biệt trường đại học.

Khác biệt đại học, quyết định khác biệt tông môn.

Khác biệt tông môn, quyết định khác biệt số phận của một đời người.

Bạn học dù quan hệ có thân thiết đến đâu, một khi thành tích khác biệt, cuối cùng cũng sẽ mỗi người một ngả.

...

Chớp mắt đã tới ba tiết thể dục.

Sau một lần nữa từ chối lời mời của lão sư thể dục Vương Hải, Trương Vũ không rõ có phải là ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt của đối phương nhìn mình có chút thay đổi.

Nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.

Dù là vì tiền bạc hay sức khỏe, hắn đều không thể tiếp tục tiêm thuốc.

Thế là Trương Vũ chỉ có thể giả vờ không biết, tiếp tục tự mình luyện tập.

Kiện Thể Tam Thập Lục Thức Cấp 2 (1/20)

Tính luôn cả lần tu luyện tại trạm xe buýt, hiện giờ Trương Vũ chỉ cần vận hành Kiện Thể Tam Thập Lục Thức mười chín lần nữa là đã có thể thăng cấp.

Điều này khiến hắn vô cùng phấn chấn, nhiệt tình dốc sức tu luyện, từng lần từng lần vận chuyển cơ bắp toàn thân, liên tục vắt kiệt từng chút pháp lực trong cơ thể.

Ngay cả khi có ý định trì hoãn nghỉ ngơi, lực lượng nghi thức trong cơ thể cũng sẽ ngay lập tức đánh thức hắn, buộc hắn phải tiếp tục rèn luyện.

Giữa cơn tê liệt và thống khổ khắp toàn thân, hết lần này tới lần khác phá vỡ cực hạn, hết lần này tới lần khác cận kề sinh tử, cảm giác ấy vừa đau đớn vừa phấn khích.

Sau hai tiết học mệt mỏi, Trương Vũ rốt cuộc cũng ngã vật xuống sàn, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Kiện Thể Tam Thập Lục Thức - Cấp 2 (17/20)

- Đã đạt tới cực hạn rồi.

Lực lượng nghi thức tựa hồ cũng biết hắn đã chạm tới giới hạn bản thân, cho nên không xuất hiện âm thanh nhắc nhở nữa.

Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, hắn đã đưa một môn võ học cơ sở từ cấp 1, chuẩn bị đột phá tới cấp 3, một chuyện mà trước đây hắn không dám nghĩ tới.

- Nếu tối qua ta không phải tu luyện, thì chắc giờ vẫn sẽ đủ sức để hoàn thành nốt ba tiết thể dục.

- Tất cả cũng tại cái nghi thức ngu xuẩn này, căn bản không biết phân biệt ngày đêm.

Đúng lúc này, Trương Vũ bỗng cảm giác thân thể bị một bóng đen che phủ, tựa như có cả một ngọn núi đang lơ lửng trên đầu hắn.

Vương Hải từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, quát:

- Ngươi đang làm cái trò gì trong giờ học vậy?

Trương Vũ vội vàng đáp:

- Lão sư, tối qua ta luyện tập thêm, hiện tại đã bị kiệt sức.

Nhìn thấy sắc mặt Vương Hải càng lúc càng khó coi, Trương Vũ lại vội vàng bổ sung:

- Đêm qua ta đã đột phá, Kiện Thể Tam Thập Lục Thức đã đạt tới cấp 2 rồi.

Trương Vũ lựa chọn giải thích như vậy là bởi vì hắn hiểu, ở cái trường học này, chỉ cần có thành tích tốt thì đa phần lão sư sẽ không làm khó học sinh.

Hắn cho rằng nếu Vương Hải biết mình có tiến bộ vượt bậc, hẳn cũng sẽ bỏ qua cho hắn.

Nhưng Trương Vũ đã nhầm.

Lão sư trên đời này cũng có rất nhiều loại.

Đa phần các lão sư đều thích học sinh có thành tích tốt, dễ dạy bảo, dễ có thành tựu, cho nên đối với lỗi lầm của học sinh giỏi thường dễ dàng khoan dung.

Cũng có lão sư lại chuyên chăm chú vào học sinh kém, bởi vì học sinh càng kém thì lại càng dễ cải thiện thành tích, lão sư cũng sẽ dễ được khen ngợi hơn.

Còn có những lão sư đối với việc học của học sinh vốn chẳng mấy quan tâm. Lên lớp thì dạy, hết giờ thì về, cuối tháng lĩnh lương là được.

Nhưng cũng có một loại lão sư, so với thành tích, thì hắn lại càng coi trọng việc học sinh có ngoan ngoãn nghe lời hay không, có vi phạm uy nghiêm của hắn hay không.

Trong lớp học của loại lão sư này, hắn chính là quyền uy tuyệt đối. Bất kỳ sự kháng cự hay không tuân thủ nào, dù là nhỏ nhất, cũng sẽ bị chế giễu hoặc lôi ra răn đe làm gương.

Rất rõ ràng, Vương Hải chính là loại lão sư này.

Trong tiết thể dục ở Tung Dương cao trung, hắn chính là quốc vương, còn học sinh là những thần dân tiêu thụ thuốc của hắn.

Ngay từ khi Trương Vũ không chịu mua thuốc, đã khiến Vương Hải rất bất mãn.

Giờ lại thấy Trương Vũ lười biếng nằm dài ra sàn, hắn càng thêm tức giận, muốn nhân cơ hội này dạy cho Trương Vũ một bài học, biến hắn thành tấm gương cho những học sinh không chịu tiêm thuốc, cảnh báo đám học sinh đừng mơ tưởng tới việc luyện thể tự nhiên mà có thể đạt được thành tựu.

Nhưng ngay lúc Vương Hải đang định chuẩn bị mở miệng giáo huấn, câu nói “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức đột phá” của Trương Vũ đã khiến hắn đột nhiên dừng lại.

Trong mắt Vương Hải, đây chẳng khác nào một sự khiêu khích trực tiếp đối với quyền uy của hắn trong tiết thể dục.

- Kiện Thể Tam Thập Lục Thức cấp 2 thì giỏi lắm sao?

Vương Hải chỉ vào Bạch Chân Chân, quát:

- Ngươi nhìn xem, nàng sau khi đạt cấp 2 có dám ngừng tiêm thuốc không? Có dám lười biếng trong tiết học không?

Trương Vũ bất đắc dĩ trả lời:

- Lão sư, ta không có ý đó...

Vương Hải lạnh lùng ngắt lời hắn:

- Trương Vũ, loại học sinh như ngươi ta thấy nhiều rồi. Có chút thiên phú liền không coi lão sư ra gì, xem thường sự dạy dỗ trong trường học.

- Ngươi phải hiểu rằng, cái gọi là đột phá của ngươi, thực chất là kết quả của ba tháng chăm chỉ học tập, tiêm thuốc đều đặn, dưới sự hướng dẫn tận tình của ta.

- Còn cái gọi là tự học thêm ngoài giờ? Cùng lắm chỉ tính là món tráng miệng!

- Chỉ có tiết học chính quy trong trường mới là bữa ăn chính, là nền tảng thực sự.

- Ta sẽ báo cáo vấn đề của ngươi với chủ nhiệm lớp. Tốt nhất ngươi nên tự kiểm điểm lại mình đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)