Vị giám khảo gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, buổi phỏng vấn kết thúc. Ngươi có thể ra ngoài.
Trương Vũ bước ra khỏi phòng với tâm trạng thấp thỏm lo âu. Hắn cảm giác dường như thời gian phỏng vấn của mình ngắn hơn những người khác.
Sau khi Trương Vũ rời đi, vị giám khảo ngồi giữa khẽ lắc đầu:
- Học đến sơ trung rồi mà vẫn còn chưa triệt sản, ý chí cầu đạo của hắn vẫn chưa đủ kiên định.
Vị nữ giám khảo ngồi bên cạnh khẽ cười:
- Thật buồn cười, cái tên này cái gì cũng không biết mà vẫn dám đến phỏng vấn. Thành tích thì cũng chỉ có điểm số trên lớp, không có lấy nổi một thành tích ngoại khóa hay một cuộc thi nào cả. Mấy trường sơ trung ở ngoại thành dạy dỗ kiểu gì không biết, càng ngày càng tệ. Nếu không nhờ các chính sách hỗ trợ thì với tư chất của tên này căn bản là không có khả năng được gặp chúng ta.
Vị giám khảo ở giữa gật đầu đồng tình:
- Haiz... Ta cứ nghĩ rằng người nghèo sẽ càng phải nỗ lực hơn người bình thường, nhưng có lẽ là ta đã kỳ vọng quá nhiều rồi.
- Cho hắn vào danh sách dự bị vậy.
Nói xong, hắn tiện tay ném hồ sơ của Trương Vũ vào cái sọt bên cạnh, trong sọt đã chất đầy hàng trăm bộ hồ sơ dự bị khác.
Dù Trương Vũ cảm thấy buổi phỏng vấn vừa rồi có đến tám chín phần là trượt, nhưng hắn cũng không có thời gian mà ủ rũ. Bởi vì hắn phải nhanh chóng đi tới những địa điểm phỏng vấn tiếp theo tại những trường cao trung khác.
- Bạn học Trương Vũ, theo như hồ sơ thì hoàn cảnh gia đình của ngươi cũng không tốt lắm. Nhưng đừng lo, chúng tôi có chính sách cho vay ưu đãi dành riêng cho học sinh con nhà nghèo. Chỉ cần ngươi đồng ý cầm cố vài cơ quan nội tạng không mấy quan trọng là được.
- Yên tâm, ngươi không nhầm đâu. Tuy trường chúng ta là học viện dành cho nữ sinh, nhưng chúng ta chưa bao giờ kỳ thị nam sinh cả. Chỉ cần ngươi hoàn thành phẫu thuật chuyển giới, khi đó, ngươi không chỉ có thể nhập học, mà còn sẽ được công nhận là học sinh có đạo tâm kiên định, có cơ hội được vào lớp trọng điểm, có cơ hội được học bí pháp Nguyên Âm Luyện Khí.
- Tiếc quá, ngươi vẫn chưa đạt đủ tiêu chuẩn đầu vào của trường chúng ta. Tuy nhiên, bởi vì muốn giúp đỡ cho những học sinh có hoàn cảnh khó khăn, năm nay nhà trường đã đưa ra một chính sách mới. Chỉ cần ngươi sẵn sàng từ bỏ nhục thân thì liền có thể dùng thân phận hồn tu để tiến vào Vạn Hồn Phiên của hiệu trưởng tu luyện.
- Ngươi đến đúng nơi rồi đấy. Trường chúng ta chính là cao trung tốt nhất dành cho những thiên tài nhà nghèo như ngươi.
- Để ta giới thiệu sơ qua về phúc lợi trong trường. Nước uống trong trường đều được pha thêm thuốc kích thích trí tuệ, đảm bảo cơ thể học sinh luôn duy trì được trạng thái tập trung cấp năm.
- Mỗi ngày các học sinh sẽ được giáo viên chủ nhiệm phát cho 900 gram thuốc bổ Ngưu Yêu, uống vào sẽ giúp tăng hiệu quả tu luyện lên gấp mười lần.
- Ngay cả trong hệ thống lưu thông không khí cũng được bổ sung thuốc kích thích thần kinh, đảm bảo học sinh không cần ngủ, có thể học hành quanh năm.
- Mà điều quan trọng nhất là, toàn bộ những thứ này đều miễn phí!
- Tất nhiên, để cơ thể có thể chịu được dược lực của thuốc, thì ngươi cần phải trải qua một số phẫu thuật cải tạo tại các bệnh viện do nhà trường chỉ định. Đừng lo, chỉ là mấy tiểu phẫu cấy ghép pháp khí để tăng tốc độ trao đổi chất thôi. Đây là bảng giá cụ thể...
Lần lượt từng buổi phỏng vấn trôi qua.
Có trường thì yêu cầu đầu vào quá cao, khiến hắn không thấy có chút hy vọng nào.
Có nơi thì toàn là cạm bẫy, chỉ cần một chút sơ sẩy không để ý mà ký vào các bản hợp động vô nhân tính thì đời hắn coi như xong.
Áp lực trên vai Trương Vũ càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, khiến hắm cảm thấy khó thở, giống như có cả núi đá đang đè lên người vậy.
Lúc này hắn mới chợt nhận ra rằng, dù bản thân là một học sinh đứng đầu toàn trường, nhưng sự xuất sắc đó chỉ gói gọn trong một ngôi trường sơ trung bình thường ở ngoại ô mà thôi, khi so với những học sinh đến từ các ngôi trường ở trung tâm thành phố, hắn liền thấy được khoảng cách giữa học sinh thành phố và học sinh vùng ngoại ô lớn đến nhường nào.
Thậm chí, cho đến đến tận bây giờ hắn cũng chỉ mới thấy được một phần nhỏ của chênh lệch đó. sự
Hắn nở một nụ cười cay đắng khi nhớ lại những năm tháng học hành chăm chỉ trước đó.
Thật trớ trêu khi hắn cũng sẽ giống như các học sinh lêu lổng khác trong trường, đều không thể đặt chân vào cánh cổng cao trung.
Về đến nhà, Trương Vũ mang theo tâm hồn nguội lạnh lặng lẽ ngồi trên ghế.
Trên bàn, điện thoại liên tục đổ chuông.
Mẹ: Phỏng vấn thế nào rồi con?
Mẹ: Hôm nay mẹ phải tăng ca, cơm mẹ đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, nhớ hâm nóng trước khi ăn nhé.
Một lát sau, điện thoại lại rung lên.
Mẹ: Con trai à, đừng quá lo lắng. Dù con có chọn triệt sản hay chuyển giới thì mẹ cũng sẽ lo được tiền phẫu thuật cho con.
Trương Vũ lúc này đã chẳng còn tâm trạng để ý đến chiếc điện thoại vẫn đang rung bần bật bên cạnh. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm lên trần nhà, ánh mắt vô hồn như muốn tìm kiếm một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng càng cố nghĩ, đầu óc hắn lại càng trống rỗng, những gì hắn thấy được chỉ toàn là một màu xám tro của trần nhà đã cũ.
Ngay lúc đó, điện thoại lại một lần nữa rung lên dữ dội.
Trương Vũ vốn định mặc kệ nó, nhưng có vẻ như người ở đầu dây bên kia cũng khá kiên trì, cuối cùng sau hơn một phút, hắn cũng đành phải cầm điện thoại lên. Vừa mở ra thì cuộc gọi đã bị ngắt.
Ngay sau đó, có một tin nhắn được gửi đến:
- Năm ngàn của bạn đã sẵn sàng, chỉ mất 10 giây thôi, tiền sẽ chuyển được tới tài khoản...
- Cho vay nặng lãi sao?
- Hừ.