Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 19: Người với người chênh lệch (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trên xe buýt.

Sau khi đạt được Vũ Thư, Trương Vũ vốn cho rằng cuộc sống về sau của mình sẽ là:

- Vũ Thư! Để ta xem cực hạn của ngươi ở đâu!

Nào ngờ, chỉ chớp mắt đã biến thành:

- Nghi thức: Trương Vũ! Để ta xem cực hạn của ngươi ở đâu!

Sự việc đã đến nước này, để loại bỏ lực lượng của nghi thức, biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra chính là, làm cho bản thân mạnh hơn.

Vì vậy, lúc này hắn chỉ có thể chuyên tâm tu hành.

Theo từng nhịp hô hấp của Trương Vũ, từng luồng linh cơ trong thiên địa bị dẫn dắt, tràn vào trong cơ thể hắn, hội tụ tại khí hải đan điền, rồi được tinh luyện thành pháp lực, từng chút một củng cố căn cơ Tiên Đạo.

Khi đang thổ nạp, bỗng dưng hắn nghĩ đến quá trình luyện tập Kiện Thể Tam Thập Lục Thức đêm qua, Trương Vũ không khỏi động tâm, hắn muốn thử xem liệu Vũ Thư có thể giúp hắn nhanh chóng nâng cao đẳng cấp của Thổ Nạp Pháp cơ sở hay không.

Chỉ thấy Vũ Thư theo tâm niệm hắn mở ra, ánh mắt Trương Vũ lập tức tập trung vào “Thổ Nạp Pháp cơ sở Cấp 1”, rồi sau đó kéo nó về phía nhân vật của mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng thông tin bỗng nhiên xuất hiện trong đầu Trương Vũ:

- Một thời điểm chỉ có thể chuyên tâm thăng cấp một kỹ năng.

- Mỗi lần hoán đổi sang một môn công pháp khác, sẽ cần chờ một ngày mới có thể tiến hành hoán đồi lần tiếp theo.

- Nói cách khác, nếu ta chuyển chuyên tâm từ Kiện Thể Tam Thập Lục Thức sang Thổ Nạp Pháp cơ sở, vậy thì Thổ Nạp Pháp cơ sở có thể thông qua luyện tập mà nhanh chóng thăng cấp. Nhưng Kiện Thể Tam Thập Lục Thức sẽ mất đi khả năng tiến cấp nhanh chóng thông qua luyện tập. Trừ khi sau khi chờ đủ một ngày, ta lại chuyển chuyên tâm về Kiện Thể Tam Thập Lục Thức.

Nghĩ đến tầm quan trọng của việc rèn luyện thân thể, Trương Vũ lập tức quyết định, tạm thời không hoán đổi vội, tiếp tục ưu tiên thăng cấp Kiện Thể Tam Thập Lục Thức.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Trương Vũ vẫn duy trì vận hành Thổ Nạp Pháp cơ sở cho đến khi xe buýt dừng lại.

Trường học, trong nhà ăn.

Bạch Chân Chân bưng khay thức ăn đi tới, thản nhiên ngồi xuống đối diện Trương Vũ. Nàng tò mò nhìn hắn, trông hắn lúc này như một cái xác không hồn, thản nhiên hỏi:

- Hôm qua thức trắng trò chuyện suốt đêm à?

Trương Vũ vừa nuốt trọn cái bánh bao trong tay, vừa hùng hùng hổ hổ đáp:

- Ta là luyện công đến tận khuya đấy!

Bạch Chân Chân mặt không biểu cảm, giọng điệu chẳng thèm kiêng dè:

- Ai da, toàn trường chỉ còn mình ngươi là chưa phẫu thuật triệt sản. Đã sớm bảo ngươi đừng tiếc hai vạn kia, giờ thì hay rồi, xem ngươi đã lãng phí bao nhiêu thời gian, tinh lực, protein rồi kìa.

Trương Vũ lại nhét thêm một quả trứng gà vào miệng, cười đầy tự tin:

- Bạch Chân Chân, để ta nói cho ngươi biết, sự tự giác và tiềm lực của ta bây giờ ngay cả chính ta cũng cảm thấy kinh hãi! Ngôi vị đầu bảng của ngươi chẳng bao lâu nữa sẽ bị ta cướp lấy!

Bạch Chân Chân nghe vậy trừng mắt, cái miệng nhỏ nhắn không chút nể nang:

- Vũ tử, loại tự tin mù quáng này đừng để người ngoài nghe thấy, không thì họ sẽ buồn cười chết mất!

- Không làm phẫu thuật triệt sản, ngươi lấy gì để so với ta, đừng mơ tưởng hão huyền.

Trương Vũ chỉ lắc đầu không đáp, trong lòng thầm nghĩ:

- Đồ quỷ này, ngoài mặt thì lạnh như băng, nhưng miệng lưỡi cũng ghê gớm ra phết.

Nhắc tới chuyện toàn trường chỉ còn mình hắn chưa phẫu thuật triệt sản, Trương Vũ cũng không lấy làm lạ. Hắn đã dần quen với cái thế giới điên rồ này.

Dẫu vậy, việc hắn chưa triệt sản vẫn là một bí mật nhỏ; trong số các bạn học, chỉ có Bạch Chân Chân là người duy nhất hắn tâm sự về việc này.

Ngay khi nghĩ đến đây, trong lòng Trương Vũ chợt dâng lên một tia nghi hoặc:

- Vì sao ta chưa làm phẫu thuật triệt sản mà vẫn có thể nhập học?

Đúng lúc ấy, Chu Thiên Dực cũng bưng khay đồ ăn tới, ngồi xuống cạnh Trương Vũ, đồng thời tò mò hỏi:

- Nhìn ngươi như cái xác chết thế kia, đêm qua thức học suốt đêm à?

Trương Vũ lắc đầu đáp:

- Chỉ là luyện qua Kiện Thể Tam Thập Lục Thức thôi, sau đó bỗng nhiên lĩnh ngộ được chút ít.

Trong lúc ăn cơm nói chuyện linh tinh, bỗng nhiên Trương Vũ phát hiện ra một điều, dường như từ khi Chu Thiên Dực xuất hiện, Bạch Chân Chân cũng trở nên ít nói hơn hẳn, tựa như trở về với dáng vẻ học bá lạnh lùng, kiệm lời như trước kia.

Ăn xong điểm tâm, ba người cùng nhau tiến về lớp học.

Trương Vũ thỉnh thoảng mở lòng bàn tay ra, nhìn Vũ Thư hiện ra rồi biến mất.

- Có vẻ như những người khác thực sự không nhìn thấy Vũ Thư.

Đúng lúc này, từ phía tòa nhà dạy học truyền đến một tiếng “phịch” nặng nề, ngay sau đó là từng đợt la hét ầm ĩ.

Một đám đông đang tụ tập trước cửa chính của tòa nhà, ở giữa đám người, một thi thể với chiếc đầu vỡ nát đang nằm trên mặt đất.

Đám đông xung quanh xì xào bàn tán, đã có người nhận ra thân phận của người chết.

- Đó là Lư Siêu, lớp 3, khối 12, trước kia còn học ở lớp chọn, hình như thành tích tụt dốc, sắp sửa bị chuyển lớp thì phải?

- Đúng là Lư Siêu rồi, hồi còn ở khối 11 hắn luôn nằm trong top 10.

Có người bắt đầu mỉa mai:

- Học giỏi ở khối 11 thì đã sao? Nghèo vẫn là nghèo, ngươi xem, giờ ở khối 12 còn có tên nhà nghèo nào có thể trụ lại trong lớp chọn không? Người nghèo vốn dĩ đã không thích hợp tu tiên.

Cũng có người lại nhân cơ hội kỳ thị điểm số:

- Hừ, nhảy từ tầng sáu xuống liền chết rồi, quả nhiên là học sinh kém. Nếu là học bá lớp chọn nhảy, thì ít nhất cũng phải nhảy từ tầng mười xuống mới có thể chết.

Bạch Chân Chân đi ngang qua, nhìn cảnh tượng ấy, nhẹ giọng thở dài:

- Lại có học sinh khối 12 nhảy lầu rồi sao?

Chu Thiên Dực lạnh nhạt đáp:

- Đây đã là ca thứ ba tính từ đầu năm nay, xem ra áp lực ở khối 12 thực sự quá lớn.

Trương Vũ bỗng hỏi:

- Hắn rất nghèo sao?

Bạch Chân Chân liếc nhìn Trương Vũ, không rõ là khuyên nhủ hay cảm thán, giọng điệu nhàn nhạt:

- Chắc hẳn vay mượn cũng không ít. Mà đã phải vay tiền để đi học, thì chắc chắn không phải nhà giàu rồi.

- Những học sinh như vậy khi mới vào trường, thành tích cũng không tệ.

- Nhưng đến khối 12, dần dần sẽ theo không kịp những bạn học có gia cảnh giàu có, cuối cùng cũng chỉ có thể thi vào những đại học hạng hai, hạng ba.

- Về phần Thập Đại, hình như đã mười mấy năm rồi, Tung Dương cao trung chưa có ai xuất thân bình dân có thể thi đậu.

Nghe vậy, Trương Vũ ngẩn người.

Hắn biết Thập Đại là chỉ mười đại học đứng đầu ở Côn Khư, trực thuộc mười đại tông môn mạnh nhất, là giấc mộng của vô số thiếu niên tu tiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)