Đúng lúc Trương Vũ đang định lười biếng, một âm thanh lạnh lẽo như ác mộng lại vang lên trong đầu hắn:
- Xin tuân thủ nghi thức ước định, cố gắng hoàn thành nguyện vọng, không được cố ý lười biếng kéo dài. 10.
- Má nó!
Trương Vũ lập tức mở to hai mắt.
Sau nhiều lần xác nhận đây không phải ảo giác, hắn chỉ có thể tức tối ngồi bật dậy.
Khoảnh khắc ấy, Trương Vũ chợt hiểu ra, tình hình có vẻ còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
- Chẳng lẽ từ giờ, chỉ cần là việc liên quan tới học tập, tu luyện, thi đại học, kiếm tiền để hoàn thành nguyện vọng, thì ta đều không được phép lười biếng dù chỉ một giây sao?
Mang theo một thân mệt mỏi, Trương Vũ chỉ có thể lảo đảo chạy về căn phòng trọ nhỏ bé của mình.
Toàn thân bẩn thỉu, mồ hôi nhớp nháp, hắn vội vàng đóng 323.4 tiền nước, tranh thủ tắm rửa trong vòng năm phút, sau đó lao ra trạm xe buýt.
Ngẩng đầu nhìn bảng điện tử ở trạm, Trương Vũ thầm nghĩ:
- Chuyến xe tiếp theo còn mười phút nữa mới tới. Tìm đại một chỗ nào đó chợp mắt một lúc vậy.
Hắn lẩm bẩm trong lòng:
- Nghỉ một chút vậy, may mà cái thứ quái dị kia không ép mình luyện công lúc này.
Vừa mới nghĩ xong, Trương Vũ liền cảm thấy hối hận.
Bởi vì cảm giác lạnh buốt lại bắt đầu dâng lên trong lòng hắn, thanh âm ác mộng lại lần nữa vang lên:
- Xin tuân thủ nghi thức ước định, cố gắng hoàn thành nguyện vọng, không được cố ý lười biếng kéo dài. 10.
- Đậu má...
Trương Vũ thầm mắng:
- Cái thứ chết tiệt này đang giám sát suy nghĩ của ta sao? Chỉ cần ta nghĩ mà không hành động, là nó liền muốn chơi chết ta?
Bất đắc dĩ, Trương Vũ đành kéo lê thân thể rã rời, dưới tiếng đếm ngược lạnh lùng, bắt đầu luyện tập Kiện Thể Tam Thập Lục Thức, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc, tò mò, tán thưởng hay thờ ơ của những người xung quanh.
Hự!
Bộp!
Một quyền cuối cùng đánh ra, Trương Vũ mồ hôi đầm đìa, kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
Nhìn xe buýt đang từ từ tiến lại gần, trong lòng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng xe cũng tới rồi.
Sau khi lên xe, Trương Vũ may mắn tìm được một chỗ ngồi trống, điều này khiến tâm tình hắn tốt lên đôi chút.
- Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
- Chắc hẳn có thể chợp mắt được rồi, ở trên xe thì làm sao có thể luyện công được chứ? Cùng lắm thì chỉ có thể luyện tập thổ nạp mà thôi.
Vừa mới nghĩ tới hai chữ “thổ nạp”, Trương Vũ bỗng nhiên cảm thấy bất an.
Quả nhiên, tiếng đếm ngược quen thuộc lại vang lên:
- Xin tuân thủ nghi thức ước định, cố gắng hoàn thành nguyện vọng, không được cố ý lười biếng kéo dài. 10.
Không còn cách nào, Trương Vũ đành vừa vận chuyển công pháp Thổ Nạp Pháp cơ sở, vừa chịu đựng sự mệt mỏi giày vò của cơ thể.
Nghe thì có vẻ việc thổ nạp trên xe rất dễ dàng, thậm chí còn hữu ích, nhưng trước đây Trương Vũ đã từng thử qua nhiều lần, tất cả đều thất bại.
Bởi vì, thứ nhất, môi trường trên xe quá ồn ào, rất khó để tập trung tinh thần.
Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất: Tinh thần vào sáng sớm lúc mới ngủ dậy thường không được tỉnh táo cho lắm.
Hắn đã thử nhiều lần, nhưng mỗi lần vừa thổ nạp chưa được bao lâu, liền mơ mơ màng màng ngủ gật mất rồi.
Thế nhưng giờ phút này, dưới áp lực nặng nề do nghi thức mang lại, Trương Vũ chỉ có thể gắng gượng thổ nạp, liều mạng chống lại cơn buồn ngủ, cố gắng hấp thu từng chút linh cơ trong thiên địa.
Giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, sự tình nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì hắn từng tưởng tượng.
- Đây không đơn giản chỉ là giám sát 24 giờ, mà là từng khắc từng giây đều bức ép ta tới bước đường cùng!
- Chỉ cần vật này còn ở trên người, thì tất cả sự lười biếng, giải trí, hưởng thụ, buông lỏng... đều sẽ rời xa ta.
- Không còn cuối tuần, cũng chẳng còn ngày nghỉ. Cuộc đời ta từ nay sẽ không còn khoái lạc, từng phút từng giây đều phải cống hiến cho học tập, cho tu luyện, cho kiếm tiền... cho đến khi hoàn thành nguyện vọng của Tà Thần.
Bất giác, Trương Vũ ôm lấy đầu, trong lòng tuyệt vọng thầm than:
- Ta sẽ bị triệt để biến thành một cỗ máy học tập, sống một kiếp trâu ngựa chỉ biết làm việc, chẳng còn lấy một chút thời gian nhàn hạ, cả cuộc đời chỉ là một cuộc đua không có điểm dừng, cho đến khi ta bị áp lực từ nghi thức hoàn toàn nghiền nát!
Trong lòng hắn chua xót tự hỏi:
- Nếu cả đời phải sống như thế, vậy dù có bước lên Tiên Đạo, sống thêm vài trăm năm thì có ích gì? Càng sống lâu, chẳng phải chỉ càng kéo dài thống khổ thôi sao?
Những hành khách xung quanh đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Vũ đang ôm đầu đau đớn.
Nhưng giờ khắc này, Trương Vũ đã không còn tâm trí để quan tâm tới ánh mắt người đời. Khi âm thanh lạnh lùng “Mời tuân thủ nghi thức ước định... vang lên lần nữa, hắn lại ép mình ngồi ngay ngắn, đè nén bi thương trong lòng, tiếp tục vận hành Thổ Nạp Pháp cơ sở.
Cùng lúc đó, trong lòng Trương Vũ cũng chậm rãi bốc lên một ý chí quyết tâm.
Thực ra, cho tới tận sáng nay, từ khi xuyên tới thế giới này, trong lòng Trương Vũ vẫn còn có chút mờ mịt về tương lai.
Thế nhưng, ngay lúc này, Trương Vũ cuối cùng cũng đã xác định được mục tiêu của bản thân, một mục tiêu mà hắn cho dù sẽ chết cũng phải hoàn thành.
Đó chính là trở nên cường đại, cường đại tới mức có thể triệt để phá bỏ cái nghi thức khốn nạn này!
Hắn muốn... Tự do!