Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 17: Tự do (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chết tiệt!

Phanh!

- Chết tiệt!

Phanh!

- Chết tiệt!

Phanh! Phanh!

Trong căn phòng xi măng đen ngòm, xen lẫn tiếng quát khẽ cùng âm thanh va đập nặng nề, Trương Vũ oằn mình chịu đựng từng đợt đau đớn dữ dội truyền khắp toàn thân, hắn rốt cuộc cũng hoàn thành lần luyện tập thứ hai của công pháp Kiện Thể Tam Thập Lục Thức.

Bịch một tiếng, Trương Vũ đổ ập xuống đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm như cá mắc cạn.

Cảm nhận được tay chân đang không ngừng run rẩy, Trương Vũ biết thân thể này đã chạm tới giới hạn cuối cùng, từng tấc da thịt toàn thân đều đang đau đớn đến mức không còn chút sức lực nào để cử động.

Nhưng ngay lúc ấy, từng luồng khí lạnh cùng giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên trong đầu hắn:

- Mời tuân thủ ước định, nỗ lực hoàn thành nguyện vọng, tuyệt đối không được cố ý trì hoãn lười biếng. Bắt đầu đếm ngược: 10.

- Đậu má!

Trương Vũ chửi thầm, giận dữ:

- Ta đã tới cực hạn rồi mà!

- Ta thật sự không thể luyện thêm được nữa!

- Ngày mai ta còn phải đi học!

Nhưng mặc cho hắn kêu gào thế nào, giải thích thế nào, thời gian đếm ngược vẫn lạnh lùng trôi qua, không hề có lấy nửa phần do dự.

Nhìn thấy con số đếm ngược từng bước tiến tới số 0, Trương Vũ chỉ có thể nghiến răng chửi thề một tiếng, rồi loạng choạng bò dậy, tiếp tục luyện tập.

Thông thường, khi một người tự mình rèn luyện, rất khó có thể thật sự bức ép ra cực hạn của bản thân.

Chỉ khi có sư phụ, lão sư hay huấn luyện viên đứng bên cạnh nghiêm khắc giám sát, thì mới có thể bị ép luyện đến giới hạn thực sự.

Trương Vũ cũng không ngoại lệ.

Nếu chỉ có một mình, hắn chắc chắn sau hai lượt luyện bộ Kiện Thể Tam Thập Lục Thức liền sẽ mệt mỏi ngã gục, sẽ không tiếp tục luyện thêm nữa.

Nhưng cái lực lượng nghi thức chết tiệt kia, giờ đây lại chẳng khác gì một tên huấn luyện viên, luôn dõi mắt giám sát hắn, dùng uy hiếp sinh tử nhắc nhở hắn tuyệt đối không được lười biếng.

Lượt thứ ba...

Lượt thứ tư...

Lượt thứ năm...

Cứ thế cho đến lượt thứ mười!

Dưới áp lực tàn nhẫn của nghi thức, Trương Vũ rốt cuộc cũng hoàn thành trọn vẹn mười lượt bộ Kiện Thể Tam Thập Lục Thức!

Trong suốt quá trình ấy, từ cảm giác tê dại đến đau đớn như kim châm, rồi tới khi toàn thân gần như chết lặng, Trương Vũ thậm chí còn cảm giác được tay chân mình dường như đã tan ra thành nước.

Sau khi hoàn thành mười lượt, Trương Vũ cảm thấy toàn thân từ máu thịt đến pháp lực đều đã bị vắt kiệt hoàn toàn, chẳng khác nào một chiếc khăn ướt bị vắt xoắn đến hàng ngàn, hàng vạn lần, một giọt cũng không còn sót lại.

Giờ phút này, Trương Vũ chỉ muốn nằm bẹp dưới đất, một đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Điều may mắn duy nhất vào lúc này chính là, âm thanh thúc giục chết tiệt kia lần này không còn vang lên nữa, tựa hồ nó cũng đã chấp nhận rằng hắn thực sự đã dốc hết toàn lực, chạm đến cực hạn.

Trong quá trình rèn luyện khốc liệt vừa rồi, Trương Vũ cũng mơ hồ hiểu ra đặc tính vận hành của lực lượng nghi thức này.

- Cái đồ chơi này giống như một loại trí tuệ nhân tạo cấp thấp, không có khả năng tư duy giống con người, chỉ đơn thuần vận hành theo một loạt quy tắc cố định.

Những thứ tương tự như vậy, Trương Vũ đã thấy qua rất nhiều thông qua phim ảnh và tin tức ở Côn Khư.

Ở thế giới này, pháp bảo cường đại thường ẩn chứa khí linh bên trong, khí linh là những tồn tại tựa như trí tuệ nhân tạo, có thể tự mình xử lý vô số tình huống, thậm chí những khí linh mạnh mẽ còn chẳng kém gì nhân loại chân chính.

Lúc này, sau khi đã xác định lực lượng nghi thức sẽ không ép hắn tiếp tục luyện tập, Trương Vũ cuối cùng cũng có thể quả thả lỏng tinh thần, từ từ cảm thụ thành mà quá trình luyện tập khốc liệt vừa rồi mang lại.

Đúng vậy, ngay khoảnh khắc hoàn thành lượt thứ mười của Kiện Thể Tam Thập Lục Thức, Trương Vũ có thể cảm nhận rõ rệt bộ võ học này đã có sự tiến bộ!

Trong một sát na, sự hiểu biết và nhận thức của hắn về Kiện Thể Tam Thập Lục Thức trở nên sâu sắc hơn rất nhiều.

Những chi tiết nhỏ vốn bị bỏ sót, những điểm thiếu tinh tế trong mỗi động tác, đều như tia chớp lướt qua trong đầu hắn, mọi thứ đều lập tức sáng tỏ, thông suốt.

Trên Vũ Thư, dòng chữ “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức - Cấp 1 (0/10)” cũng đã biến thành “Kiện Thể Tam Thập Lục Thức - Cấp 2 (0/20)”.

- Chỉ cần luyện thêm 20 lượt nữa, ta sẽ đẩy Kiện Thể Tam Thập Lục Thức lên cấp 3 sao?

- Nếu cứ tiếp tục luyện như vậy, chẳng phải ta sẽ rất nhanh đem môn công pháp này luyện tới cấp 10 sao?

Ở Luyện Khí cảnh, cấp bậc võ học hay đạo thuật đều chỉ có thể tối đa đạt tới cấp 10.

Đến lúc đó, cho dù ta không cần sử dụng thuốc, thì hiệu quả tu luyện cũng sẽ chẳng thua kém đám người Bạch Chân Chân. Không, thậm chí ta còn có thể vượt xa bọn họ!

Tiếp tục duy trì thế này, muốn nâng cường độ nhục thể đạt đến hạng nhất khối 10 cũng không phải là chuyện không thể.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Vũ dâng trào hưng phấn, cả người cũng cảm thấy bớt đau đớn đi nhiều.

- Tiềm lực của ta quả thật khủng bố. Sau khi được Tà Thần kích phát, ta liền có thể nhất phi trùng thiên!

Mang theo mộng tưởng về một tương lai huy hoàng cùng với thân thể đã bị vắt kiết, Trương Vũ bất giác chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ kéo dài đến năm giờ sáng hôm sau, Trương Vũ theo bản năng tỉnh lại như vô số những lần trước đây.

Nhưng lần này, toàn thân hắn mềm nhũn, ngay cả việc mở mắt cũng vô cùng gian nan.

Dù đã tỉnh táo, nhưng Trương Vũ vẫn muốn nằm lại thêm một lúc nữa, mặc kệ việc bản thân đang nằm trên nền xi măng lạnh lẽo trong một tòa nhà bỏ hoang.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)