Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 14: Thỉnh thần (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Ánh mắt Búp Bê vải đột nhiên lạnh đi, hai hố mắt đen ngòm như tuôn trào vô tận ác ý:

- Ngươi muốn quỵt nợ phải không? Mua không nổi thì đi vay, vay không được thì bán nội tạng đi. Trên đời này luôn có cách cho ngươi kiếm tiền.

Trương Vũ chăm chú nhìn thẳng vào Búp Bê vải, chậm rãi lên tiếng:

- Nếu làm như vậy, chẳng phải ta sẽ chết sau khi thực hiện xong nguyện vọng này sao?

Búp Bê vải khẽ cười, giọng điệu mang theo vài phần giễu cợt:

- Thì sao?

Trương Vũ trầm ổn nói tiếp:

- Ngài muốn lựa chọn mất đi một người có thể giúp ngài thực hiện một ngàn nguyện vọng trong tương lai.

- Hay cho ta thêm chút thời gian, để một kẻ tương lai sẽ trở thành đệ tử đại tông môn, từng bước giúp ngài mua hết đống đồ vật này, rồi lần lượt thực hiện một ngàn nguyện vọng cho ngài?

- Hả?

Ánh mắt Búp Bê vải bỗng lóe lên, dường như hơi bất ngờ với việc này, khẽ nói:

- Nói tiếp đi.

Trương Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi giải thích:

- Ta đã tính rồi, muốn mua hết những thứ này, dù ta làm thuê ở tầng một mấy chục năm cũng chưa chắc đã gom góp đủ tiền.

- Nhưng nếu ta có thể gia nhập đại tông môn, vậy chỉ cần chưa tới vài năm liền có thể mua xuống hết toàn bộ chỗ đồ vật này.

Búp Bê vải nheo mắt:

- Ý ngươi là gì?

Trương Vũ bình tĩnh nói:

- Ý ta là... chỉ cần ta chuyên tâm học hành, cố gắng tu luyện, thi đậu một đại học danh tiếng, sau đó gia nhập đại tông môn, dựa vào bổng lộc và tài nguyên của tông môn, tự nhiên sẽ có đủ tư cách thực hiện những nguyện vọng cho ngài.

Búp Bê vải trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi:

- Ý ngươi là... ngươi muốn học cho giỏi, rồi ngoài kiếm tiền, như vậy ra mới có thể thực hiện nguyện vọng của ta?

- Ngươi đang giỡn mặt với ta sao?

Vô tận ác ý như sóng trào đập thẳng vào mặt Trương Vũ, hai mắt Búp Bê như hai hố đen khổng lồ, điên cuồng hút lấy ánh sáng xung quanh căn phòng.

Trương Vũ siết chặt nắm đấm, gắng sức kìm nén đôi chân đang không ngừng run rẩy, nhìn thẳng vào Búp Bê vải, kiên định thốt ra từng chữ:

- Nguyện vọng đầu tiên của ngài là yêu cầu ta hoàn thành một ngàn nguyện vọng cho ngài.

- Nguyện vọng thứ hai, là mua những món đồ này.

- Nếu ta nghèo chết khi còn đang mua đồ, vậy làm sao tiếp tục hoàn thành nguyện vọng thứ nhất?

- Nếu ta biết trước kết cục này mà vẫn cố chấp thực hiện nguyện vọng thứ hai, chẳng khác nào cố ý khiến bản thân không thể hoàn thành nguyện vọng đầu tiên.

- Mà nếu cố ý không hoàn thành nguyện vọng đầu tiên, chẳng phải sẽ làm trái với nghi thức sao?

- Khi đó, chỉ e nguyện vọng thứ hai còn chưa kịp làm xong, thì đã bị nghi thức phản phệ... chết không toàn thây.

- Cho nên, cố gắng đọc sách, thi lên đại học, sau đó chăm chỉ làm việc kiếm tiền... Đây là kế hoạch khả thi duy nhất mà ta có thể nghĩ tới lúc này.

Sau khi Trương Vũ dứt lời, cả căn phòng bỗng chìm vào bầu không khí tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Búp Bê vải vang lên:

- Đưa ta xem số dư tài khoản của ngươi.

Khi nhìn thấy số dư cạn kiệt trong tài khoản cùng hàng loạt tin nhắn thông báo vay nợ quá hạn của Trương Vũ, Búp Bê vải trầm mặc hồi lâu.

Trong lòng nó thầm than thở:

- Thông thường nghi thức sẽ luôn chọn lựa những kẻ có tiền, việc mua đống đồ kia chỉ là việc nhỏ.

- Nhưng tiểu tử này... Nghèo đến mức thảm thương, nghèo đến mức ngay cả một nguyện vọng đơn giản cũng không thể thực hiện nổi.

- Khốn kiếp! Không phải nói sẽ chọn người có tiền sao? Sao lại nhét cho ta cái loại khố rách áo ôm như thế này!

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Búp Bê vải cuối cùng cũng mở miệng:

- Những gì ngươi nói cũng không phải không có lý.

- Được rồi. Ngươi cứ cố gắng học hành đi. Chờ ngươi kiếm đủ tiền, ta sẽ lại tìm đến.

Nói xong, nó nở một nụ cười ranh mãnh, ánh mắt sắc lạnh:

- Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tất cả những gì ngươi làm sau này, đều đang là vì hoàn thành nguyện vọng của ta.

- Nếu trong quá trình đó ngươi dám lười biếng, thì sẽ chết ngay lập tức bởi nghi thức phản phệ.

Nhìn bóng dáng Búp Bê vải dần dần mờ đi rồi biến mất, Trương Vũ rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, toàn thân mềm nhũn ngã vật xuống giường.

Đúng lúc ấy, hắn như nhớ ra điều gì, vội hô lên:

- Chờ đã! Vậy rốt cuộc ta đạt được điều gì từ cái nghi thức này?!

Mặc dù trong lòng nghi ngờ việc mình xuyên không có liên quan rất lớn đến nghi thức, nhưng hắn vẫn không dám để lộ ra bí mật này.

Nếu không bị dồn đến bước đường cùng, hắn sẽ vĩnh viễn chôn sâu thân phận đến từ Địa Cầu dưới tận đáy lòng.

Lúc này Búp Bê vải đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại một câu nói văng vẳng bên tai Trương Vũ:

- Ngươi đã được kích phát tiềm lực, nhưng tiềm lực mỗi người lại khác nhau. Cụ thể như thế nào thì tự ngươi cảm nhận đi.

Bên ngoài căn phòng, Búp Bê vải vừa đi vừa thầm nghĩ:

- Tiểu tử này tư chất cực kém, tiềm lực kích phát cùng lắm cũng chỉ cường hóa pháp lực hoặc tăng cường thân thể một chút mà thôi.

- Đại học còn chưa chắc đã thi đậu, đừng nói tới chuyện gia nhập đại tông môn. Vậy mà cũng đòi thực hiện nguyện vọng cho ta?

- Nhưng ít ra thì khả năng ứng biến của hắn cũng khá thú vị.

- Để xem, ngươi có thể giãy dụa tới lúc nào.

Trong phòng, Trương Vũ nhìn xuống lòng bàn tay, ký hiệu đen ngòm đang từ từ biến hóa, toả ra khí tức quỷ dị khó lường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)