Tút tút. Đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trương Vũ bất đắc dĩ thở dài:
- Còn may là xin được thêm 500 đồng.
Tính luôn cả 500 mà Bạch Chân Chân chuyển khoản lúc trước, số dư của Trương Vũ cuối cùng cũng đã vượt qua mốc 1000 đồng.
Trên đường trở về phòng trọ, trong đầu hắn vẫn không ngừng vang lên lời khuyên của chị gái.
- Nghỉ học, đi làm công.
Nằm dài trên chiếc giường ọp ẹp, Trương Vũ ngửa mặt nhìn trần nhà đã mốc meo, ngẩn người.
Thành tích sa sút, không xu dính túi, nợ nần chồng chất, cơ thể thì yếu đuối không dùng nổi thuốc. Hắn không thể không thừa nhận, quyết định nghỉ học, đi làm lúc này, có lẽ thật sự là lựa chọn hợp lý nhất.
Đúng lúc này, một trận đau nhói bỗng nhiên truyền đến từ lòng bàn tay. Trương Vũ cúi đầu nhìn, chỉ thấy ký hiệu kia rốt cuộc đã hoàn toàn bị màu đen nuốt trọn.
Ngay lập tức, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai hắn:
- Tiểu tử, nghi thức thỉnh thần đã hoàn thành, ngươi có thể thực hiện ba nguyện vọng.
Trương Vũ lập tức quay phắt đầu lại, chỉ thấy bên mép giường, có một con Búp Bê bằng vải đang lặng lẽ ngồi ở đó.
Lớp vải trên người nó đã ố vàng, đường chỉ may lộn xộn như thể lúc nào cũng có thể đứt ra.
Đây chẳng phải là con Búp Bê mà hắn từng nhìn thấy trong nghi thức kỳ quái trên sân thượng hay sao?!
Búp Bê vải nghiêng đầu, thanh âm trong trẻo lần nữa vang lên:
- Này, ngươi nghe rõ chứ? Ba nguyện vọng, không được thiếu cái nào.
Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị trước mắt, Trương Vũ chỉ hận không thể quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.
Lúc này hắn đã không còn là kẻ ngây thơ, mù mờ về thế giới này nữa.
Sau khi chỉnh lý lại ký ức trong đầu, hắn hiểu rằng thần linh ở thế giới này không phải là những khái niệm mờ hồ, mà là những tồn tại thực sự, nắm giữ mọi sự vụ lớn nhỏ trong Côn Khư.
Thế nhưng, những Chính Thần ấy tuyệt đối không phải là loại mà một kẻ phế vật trên con đường tu tiên như Trương Vũ có thể tùy tiện thỉnh cầu.
Thần linh có thể bị nghi thức thỉnh thần triệu hồi tới, tám phần là những Tà Thần hung tàn, gieo họa khắp nơi, coi mạng người như cỏ rác, bị mười đại tông môn cùng các bộ Chính Thần truy sát gắt gao.
Từ nhỏ, phàm nhân ở tầng một Côn Khư đã nghe không ít cố sự về những kẻ dám giao dịch với Tà Thần, cuối cùng đều thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán.
- Chẳng lẽ Trương Vũ ngươi đã cùng đường mạt lộ đến mức phải đi cầu Tà Thần rồi sao?
- Chả trách khi ta vừa nhớ đến ký ức liên quan tới nghi thức thì đầu óc liền choáng váng, thì ra đây chính là thủ đoạn của Tà Thần!
Trong lòng Trương Vũ cảnh giác mãnh liệt, thân thể run lên, suýt nữa định bỏ chạy. Nhưng chỉ do dự một chút, hắn liền nhanh chóng đè nén lại sự sợ hãi.
Bởi vì hắn biết, lý do khiến Trương Vũ phải tìm đến Tà Thần, chỉ có một, đó là hắn thật sự đã không còn đường lui.
Hoặc là cam chịu cả đời làm trâu ngựa ở dưới đáy xã hội để trả nợ, hay là liều mạng một phen, tìm cơ hội tiếp tục bước trên con đường tu tiên?
Trương Vũ siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương:
- Tà Thần! Nguyện vọng đầu tiên của ta, chính là muốn ngươi giúp ta hoàn thành một trăm nguyện vọng!
Nói xong, hắn căng thẳng nuốt nước bọt, run run hỏi:
- Ngươi... có thể làm được không?
- Ha ha, chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên ta có thể làm được.
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ vừa hiện lên trên gương mặt Trương Vũ, con Búp Bê bằng vải đột nhiên bật cười chế nhạo:
- Nhưng ta sẽ... không làm.
- Bởi vì sau khi hoàn thành nghi thức thỉnh thần, kẻ phải thực hiện ba nguyện vọng... chính là ngươi.
- Nếu ngươi dám từ chối thực hiện, hoặc cố ý trì hoãn, hay thất bại trong quá trình thực hiện nguyện vọng, nghi thức sẽ lập tức phản phệ. Khi đó, ngươi sẽ bị huyết nhục nổ tung, hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt.
- Được rồi…
Con Búp Bê nghiêng đầu, cười nhạt.
- Nguyện vọng đầu tiên của ta, chính là... ngươi phải giúp ta thực hiện một ngàn nguyện vọng.
Nghe vậy, Trương Vũ sững người, trong lòng không nhịn được chửi thầm:
- Không phải chứ... nghi thức thỉnh thần chẳng phải là để thần linh thực hiện nguyện vọng cho mình sao? Tên Trương Vũ này đầu óc bị nước vào rồi à? Lại còn thực hiện một ngàn nguyện vọng? Chuyện này cũng được sao?!
Con Búp Bê vải nói xong, trên gương mặt bằng vải mục nát nở một nụ cười kỳ dị, đôi mắt đen ngòm được khâu từ hai chiếc cúc áo vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Vũ.
- Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn tiếp tục nói ra nguyện vọng kế tiếp.
Trương Vũ nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên siết chặt:
- Thứ quỷ còn muốn gì nữa đây?
- Nếu thật sự phải thực hiện cho nó một ngàn nguyện vọng, chẳng phải ta sẽ biến thành nô lệ của nó suốt đời?
- Hoặc là... nó sẽ đưa ra một nguyện vọng mà ta căn bản không thể thực hiện được, khi đó ta chết chắc.
Ngay lúc Trương Vũ còn đang lo lắng suy nghĩ, con Búp Bê đã cười khúc khích, chậm rãi mở miệng:
- Nguyện vọng tiếp theo của ta rất đơn giản, chỉ cần ngươi giúp ta thu thập một nhóm đồ vật.
Trương Vũ cứng người, nuốt nước bọt:
- Đồ vật?
Búp Bê cười khanh khách, giọng điệu càng thêm vui vẻ:
- Yên tâm, ta đã thay ngươi chọn xong cả rồi. Ngươi chỉ cần mở giỏ hàng trong điện thoại, mua hết toàn bộ là được.
Nghe đến đây, Trương Vũ sửng sốt, vội vàng lấy điện thoại ra, mở giỏ hàng, liền thấy bên trong đầy ắp những món đồ kỳ quái: tượng Phật, bàn thờ, lư hương, kiếm gỗ... Thứ nào cũng có giá trên trời, tùy tiện một món cũng đã ngót nghét cả vạn tiền.
Nếu không mua nổi những thứ này, không hoàn thành được nguyện vọng, chẳng phải hắn sẽ bị nghi thức phản phệ mà chết ngay tại chỗ sao?
Nghĩ tới đây, Trương Vũ lập tức mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng hỏi:
- Ngài có thể... đổi một nguyện vọng khác được không?
- Những món đồ này, ta thực sự... không mua nổi!
- Ngươi đang muốn từ chối sao?