Không Có Tiền Tu Tiên Cái Gì?

Chương 12: Thỉnh thần (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Nhìn biến hóa trong lòng bàn tay, Trương Vũ tràn đầy nghi hoặc:

- Rốt cuộc chuyện này có ý nghĩa gì?

Hắn nhíu mày, thầm lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ, sau khi màu đen phủ kín ta sẽ trực tiếp nổ tung sao?

Rất tiếc, không ai có thể giải đáp thắc mắc này cho hắn.

Sau khi kết thúc tiết học thể dục buổi sáng, Trương Vũ liền kéo lấy thân thể nửa chết nửa sống cùng Bạch Chân Chân, Chu Thiên Dực đi ăn cơm trưa, sau đó thoáng nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục chương trình học buổi chiều.

Tiết đầu tiên buổi chiều hôm nay là tiết lịch sử, lão sư dạy học là một ông lão với mái tóc bạc phơ.

Ông lão bước vào phòng học, thong thả ngồi xuống sau bục giảng, tiện tay mở sách, bắt đầu giảng bài.

Về phần các học sinh bên dưới là đang nghỉ ngơi, hay thổ nạp, hay tu luyện, thậm chí đã rời khỏi phòng để đi tu luyện, thì hắn không để ý.

Trương Vũ cũng không hứng thú với bài giảng của vị lão sư này, hắn liếc qua nội dung trong sách giáo khoa, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những ký ức liên quan tới lịch sử của Côn Khư.

- Côn Khư không có quốc gia, tất cả quyền lực đều nằm trọn trong tay mười đại tông môn. Côn Khư có ba mươi sáu tầng. Tầng một rộng gần gấp đôi diện tích Trung Quốc, do vô số thành thị lớn nhỏ kết nối tạo thành. Mỗi thành thị đều có chính quyền riêng, do các đại tông môn thiết lập để tiến hành quản lý và cai trị.

- Ngoại trừ những yếu tố liên quan đến Tiên Đạo, trình độ khoa học kỹ thuật của tầng một dường như không khác mấy so với ở trái đất. Chỉ là, cuộc sống của người dân nơi đây thì khổ cực hơn rất nhiều.

- Tầng một của Côn Khư cũng chính là nơi Trương Vũ sinh sống từ nhỏ đến giờ. Còn về những tầng cao hơn, hắn chỉ thấy qua phim ảnh trên ti vi mà thôi.

Theo những gì mà Trương Vũ biết được thông qua ký ức trước đây, chỉ có thi đậu đại học mới có tư cách tiến vào tầng thứ hai của Côn Khư. Mà chỉ khi tốt nghiệp đại học, gia nhập các đại tông môn, mới có cơ hội bước lên những tầng cao hơn nữa.

Có thể nói, ở Côn Khư, chỉ khi nắm giữ lực lượng Tiên Đạo mạnh mẽ hơn, sở hữu quyền hạn cao hơn, mới có thể từng bước leo lên các tầng cao hơn.

Mà theo mô tả trong truyền thuyết, càng lên cao, linh cơ càng thêm dồi dào, kỹ thuật Tiên Đạo càng thêm tinh xảo, các loại vật tư cũng càng thêm phong phú, xa hoa.

Nghĩ tới đây, Trương Vũ không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ cảm nhận ánh mặt trời rực rỡ đang tràn ngập khắp căn phòng.

- Bầu trời và ánh nắng chân thực đến vậy... nơi này thật sự chỉ là một kiến trúc thôi sao?

- Tầng thứ nhất đã rộng gấp đôi Trung Quốc, vậy toàn bộ Côn Khư sẽ chiếm bao nhiêu không gian?

- Rốt cuộc, ta đã bước vào thế giới này bằng cách nào?

Trong đầu hắn bất giác hồi tưởng lại cảnh tượng khi vừa đặt chân tới thế giới này, nhớ tới nghi thức quỷ dị kia, đúng lúc đó, trong đầu hắn bỗng truyền đến một trận mê muội khó tả.

Trương Vũ vội vàng lắc đầu.

Không tiếp tục suy nghĩ về cái nghi thức kia nữa. Đối với hắn lúc này, những chuyện như thành tích ở trường, tiền sinh hoạt, kiếm thêm thu nhập, tiết thể dục… mới là những thứ cần phải chú ý.

Mà vừa nghĩ tới thành tích học tập cùng việc tu luyện, Trương Vũ lại cảm thấy đau đầu.

Ngoài môn thể dục ban sáng, thành tích Tiên Đạo được quyết định dựa trên điểm số của bốn môn khác: đạo tâm, pháp lực, võ đạo và đạo thuật.

Trong đó, đạo tâm chiếm 150 điểm, pháp lực 150 điểm, võ đạo 100 điểm, đạo thuật 100 điểm.

Dựa theo ký ức của Trương Vũ, thành tích gần đây của hắn đã trượt dốc không phanh, tất cả các môn đều đang tụt lùi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ việc hắn bị trường cho nghỉ học chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thế nhưng, trong lòng Trương Vũ hiện tại lại đang có một nghi vấn khác.

- Theo như tình hình hiện tại, gia đình Trương Vũ đã không còn tiền, bản thân hắn cũng không có thiên phú Tiên Đạo xuất chúng, bất kể là phỏng vấn lần đầu hay lần thứ hai đều không quá thuận lợi. Vậy hắn làm thế nào để được tuyển vào Tung Dương Cao trung?

Trương Vũ nhiều lần cố nhớ lại vấn đề này, nhưng chỉ lờ mờ nhớ được khi đó mình mang theo kết quả phỏng vấn không mấy lý tưởng nhưng vẫn được nhà trường chấp nhận.

Nghĩ tới gia đình, ánh mắt hắn hơi lóe lên, liền lấy điện thoại ra, mở danh bạ.

- Ta có nên thử liên lạc với cha mẹ và tỷ tỷ của Trương Vũ không?

Trong tiết học buổi chiều, Trương Vũ đã tranh thủ chỉnh lý lại những ký ức trong đầu. Nhờ vậy, hiểu biết của hắn về thế giới này, về thân phận của Trương Vũ cũng dần trở nên sâu sắc hơn.

Chớp mắt đã đến sáu giờ chiều.

Chương trình học trên lớp đã kết thúc, nhưng đối với tuyệt đại đa số học sinh của Tung Dương Cao trung, hành trình một ngày mới chỉ trôi qua một nửa, bởi lẽ họ còn phải tiếp tục tham gia các lớp học thêm, sau đó lại tiếp tục tự học cho đến tận nửa đêm mới chính thức được nghỉ ngơi.

Khác hẳn với những bạn học đang vội vã chạy đến các lớp phụ đạo, lúc này Trương Vũ chỉ ngồi một mình trong nhà ăn trống vắng.

Bời vì không còn tiền, cho nên hắn đã buộc phải dừng việc đi học thêm từ hai tuần trước.

Ăn xong bữa tối đơn giản, hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại ra.

- Đành thử xem sao vậy.

Đầu tiên hắn gọi cho mẹ, rồi đến cha, nhưng cả hai cuộc gọi đều chỉ vang lên tiếng báo máy bận, không có ai bắt máy.

Nhớ lại những ký ức liên quan đến cha mẹ và tỷ tỷ trong đầu, Trương Vũ cuối cùng đành bất đắc dĩ bấm số gọi cho tỷ tỷ.

- Trương Vũ?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Trương Vũ lấy hết can đảm, nói:

- Tỷ, có thể cho ta mượn chút tiền không?

Một hồi trầm mặc kéo dài.

Ngay lúc Trương Vũ nghĩ rằng đối phương sẽ trực tiếp cúp máy, thì từ điện thoại truyền ra giọng nói băng lãnh:

- Khi ngươi còn học lớp 1, ta đã từng nói với cha mẹ rằng ngươi không có thiên phú Tiên Đạo, tiếp tục đi theo con đường này chỉ khiến lãng phí thời gian và tiền bạc.

- Sau khi cha mẹ chia tay, mẹ vẫn cố chấp tin vào mộng tưởng của ngươi, kiên quyết muốn dốc sức lo cho ngươi thi vào cao trung, thậm chí không lâu trước đây còn tìm chúng ta vay tiền, muốn đụng vào khoản phí học thêm của ta.

- Kết quả thì sao? Ngươi không biết tự lượng sức mình, ngu xuẩn đòi tu tiên, mới khối 10 mà đã nợ nần ngập đầu rồi đúng không?

Bị đối phương chỉ trích thẳng mặt, Trương Vũ lại không biết phải phản bác như thế nào.

Bởi vì, đối phương nói hoàn toàn không sai.

Sau khi cha mẹ ly thân, mỗi người nuôi một đứa, mẹ dù thu nhập chẳng bao nhiêu, nhưng vẫn kiên trì gánh vác giấc mộng tu tiên cho Trương Vũ. Biết rõ gia đình đã không có tiền, nhưng Trương Vũ vẫn mù quáng cố chấp, liên tục vay nợ, dùng nợ mới đắp vào nợ cũ, cho đến tận hôm nay.

Cuối cùng, sau khi giúp hắn trả nợ hết lần này đến lần khác, mẹ hắn cũng đã kiệt quệ, đành phải buông tay, bỏ lại hắn một mình.

Đúng lúc ấy, thanh âm lạnh lùng lại tiếp tục vang lên:

- Ta hy vọng đây là lần cuối chúng ta liên lạc với nhau. Nợ của ngươi thì tự ngươi gánh lấy.

- Ta cho ngươi một lời khuyên, nghỉ học đi làm công trả nợ đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)