La Thiền ngắt lời hắn ta: “Lần này ngươi đến là vì chuyện gì? Nếu là chuyện liên quan đến La gia, chắc hẳn Chung công tử đã biết, La Thiền ta mặc dù họ La nhưng đã không phải là người của La gia nữa, chuyện của La gia ta không tiện nhúng tay vào và cũng sẽ không nhúng tay vào.
Chung Phong buồn bã gật đầu: “Lần này tại hạ đến đây không phải vì chuyện của La gia, chỉ là tình cờ đi ngang qua nơi này mới muốn đến thăm muội xem muội sống có tốt không.
La Thiền suýt nữa bật cười, nơi núi cao nước xa, không có làng, không có cửa hàng như Phù Sinh Đàn, làm sao Chung Phong có thể thuận đường mà đến được đây? Lẽ nào hắn ta còn muốn thuận đường trèo đèo lội suối nữa sao?
Chung Phong quả thực là đi ngang qua, chỉ có điều nơi hắn ta đi ngang qua cách Phù Sinh Đàn lộ trình một ngày, hắn ta biết rõ không nên đến nhưng vẫn không quản được sắc tâm của mình, cũng không quản được đôi chân của mình. La gia bây giờ không thể so sánh với trước kia, người đến khám bệnh cũng ít, tiền kiếm được đương nhiên cũng ít. Tuy vẫn tốt hơn nhiều so với các gia đình bình thường, nhưng thứ Chung Phong muốn tiếp quản, không phải là một La gia dần dần suy bại này, biết đâu còn sẽ trở thành gánh nặng của hắn ta trong tương lai.
Mặc dù mọi việc La Ánh Tuyết đều thuận theo hắn ta, nhưng hắn ta lại cảm thấy thiếu đi chút gì đó. Hắn ta thường sẽ nghĩ rằng, nếu khi đó hắn ta chọn La Thiền, bỏ trốn cùng nàng, thì với y thuật của hắn ta cũng không hẳn là không thể tạo nên tên tuổi cho chính mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây