Mặc dù Tiêu Nhuận miệng lưỡi trơn tru, nhưng tính tình trầm tĩnh hơn người bình thường, nếu là người đàn ông bình thường, khả năng cô thật sự không có cách nào mà khóc lóc om sòm như thế, nhưng gặp phải Minh Thiêm lớn hơn cô mấy ngàn tuổi, cô lại càng lúc càng giống trẻ con, hi hi ha ha nháo không ngừng.
Ngày thứ hai, Tiêu Nhuận thức giấc đúng bảy giờ, cô đến lầu một ăn bữa sáng trước, Minh Thiêm rất thích khoai lang viên chiên, cô liền ăn thêm mấy cái.
Vừa ăn vừa nói: "Mỗi ngày tôi đều ăn như thế sẽ mập, thế này nhá, tôi ăn thêm một cái, anh liền chạy một cây số thay tôi."
Minh Thiêm: "... Cô còn có thể lười đến mức nào?"
Tiêu Nhuận cười nói: "Vậy phải xem anh có thể dung túng tôi đến mức nào, anh nhớ kỹ vào, tôi ăn thêm ba cái, lần sau nghỉ ngơi, anh chạy trong công viên ba cây số giúp tôi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây