Ăn cơm tối xong Tiêu Nhuận liền lái xe trở về, đường đêm tối tăm, Tiêu Nhuận mở địa nhạc CD. Ngón tay đặt trên vô lăng gõ nhịp theo nhịp điệu náo nhiệt của bài hát.
Nhân khoảng thời gian đèn đỏ Tiêu Nhuận châm một điếu thuốc hơi hạ kính xe xuống, lên tiếng: “Minh Thiêm à, nếu chàng có thể ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế thì hay rồi.
Hai tay Minh Thiêm khoanh trước ngực, từ trong kính chiếu hậu nhìn Tiêu Nhuận.
Hắn cúi đầu mắt nhìn áo choàng của bản thân, hồng đậm gần đỏ, còn thiếu chút độ nóng. Tuy rằng không thể biến ra một cơ thể hoàn chỉnh nhưng hẳn là có thể tỏa ra một ít quỷ khí.
Việc này còn may là có Tưởng Hoa, cũng chính là người đàn ông đã xem mắt với Tiêu Nhuận kia. Minh Thiêm hoàn toàn coi hắn thành vật tế sống, mỗi ngày hấp thụ một ít, tẩm bổ bản thân, đã kéo dài đến tận bây giờ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây