Tiêu Nhuận luôn luôn là một người lái xe rất vững vàng, chưa từng phóng xe nhanh trên đường, tuy rằng Minh Thiêm rất không thích hợp lái xe, nhưng quả thật rất kích thích.
Minh Thiêm: “Nhanh nữa không?
Tiêu Nhuận nhìn hắn như một đứa trẻ, dặn dò: “Anh chạy từ từ thôi.
Hoàng hôn buông xuống, một người một quỷ lái xe cũ, chơi cho đến khi trời tối đen. Cuối cùng Minh Thiêm quá phấn khích, lúc rẽ ngoài không kịp quay vô lăng, xe đâm thẳng vào cái cây phía trước.
Tiêu Nhuận: ...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây