Không phải cô bốc phét đâu, cả cái trấn này, thậm chí là cả thành phố này, không có ai là cố vấn “thâm niên với âm phủ hơn cô.
Xe chạy tới cửa hàng, Tiêu Nhuận xuống xe, mở hòm thư lấy chìa khóa ra, kéo cửa sắt của cửa hàng, lấy ít tiền giấy nguyên bảo, đến biệt thự, ti vi, trong tiệm có cái gì, mỗi thứ cô đều cầm hai bộ.
“Ấy, cô không chuẩn bị áo liệm cho bà cụ à?
Tiêu Nhuận nhíu mày: “Ai kêu mất rồi thì nhất thiết phải mặc đồ đen? Bà nội tôi thích áo bông hoa, nên tôi sẽ chiều theo ý bà, để bà được vui vẻ.
Lấy xong đồ, Tiêu Nhuận bảo Đức Hoa tiện đường ghé qua nhà cô, đem người giấy lớn nhỏ ở dưới lều trong viện kéo đến nơi hỏa táng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây