Tiêu Nhuận đưa đồ ăn cho bác ấy, tỉnh táo nói: “Phiền bác giúp cháu đặt nó vào trong phòng, cháu đi lên xe cứu thương theo tới bệnh viện, cửa tiệm thì cứ khóa ngoài là được, ổ khóa đặt ở cạnh bàn thu ngân, cảm ơn bác.
Dặn dò xong, Tiêu Nhuận nhảy lên xe cứu thương ngay, nói với bác sĩ: “Cháu là người nhà bệnh nhân, bà là bà nội của cháu.
Cửa xe cấp cứu đóng lại, một đường chạy thẳng tới bệnh viện gần đó.
Bà Tiêu nằm trên cáng cứu thương, hai mắt nhắm nghiền, hai bên một trái một phải đều có một người bác sĩ, Tiêu Nhuận không hiểu y thuật, không có đi tới làm phiền.
Khóe mắt liếc thấy giày của bà Tiêu đã lỏng sắp rơi, chỉ còn nửa chiếc đang treo trên mu bàn chân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây