Thang Ninh nhanh như chớp hôn phớt lên môi Cố Ngộ một cái.
Sợ Cố Lê ở dưới lầu chờ sốt ruột, cô nhẹ nhàng đẩy Cố Ngộ ra: “Được rồi, lát nữa nói chuyện với Cố Lê cho tử tế nhé, không được mắng cô ấy đâu đó!”
“Biết rồi, biết rồi.” Cố Ngộ bất đắc dĩ nhún vai, “Con bé đó có em chống lưng, chắc sau này càng có chỗ dựa vững chắc hơn rồi.”
Lúc Cố Ngộ xuống lầu, để che giấu tâm trạng lâng lâng hạnh phúc của mình, anh cố ý dừng lại một chút để điều chỉnh lại cảm xúc, kiểm soát lại biểu cảm trên mặt.
Xuống đến nơi, thấy Cố Lê ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ của mình như một đứa trẻ phạm lỗi, trong lòng anh lại thấy hơi buồn cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây