Thái độ của anh như vậy, ít nhất cũng khác với những gì cô tưởng tượng.
Thang Ninh thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh, ngước mắt nhìn anh: “Bốn ngày trôi qua rất nhanh mà, chớp mắt là hết mà.”
“Em nói thì dễ, em đi chơi đương nhiên vui rồi,“ Cố Ngộ lại thở dài đầy ẩn ý, “Chơi vui vẻ thì làm sao có thời gian nhớ anh.”
Không biết có phải ảo giác hay không, cuối câu còn nghe thấy Cố Ngộ “hừ” một tiếng.
Thang Ninh cũng rất biết điều, không chút do dự liền dỗ dành: “Nhớ, nhớ! Nhất định sẽ nhớ!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây