Bị tiếng gọi ồn ào đánh thức, Tang Diên hơi nghiêng đầu, lười biếng mở mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Dường như có chút lúng túng.
Tang Diên không lên tiếng, lặng yên nhìn cô, ánh mắt thanh tỉnh, không giống như người mới tỉnh dậy.
Khuôn mặt anh cực kỳ anh tuấn, đôi mắt đen nhàn nhạt, đuôi mắt hơi cong lên. Khuôn mặt cộng với dáng điệu luôn bất cần lại tạo cho anh vẻ sắc sảo.
Trong nháy mắt này.
Ôn Dĩ Phàm đoán chừng, trong giây tiếp theo anh sẽ giễu cợt ba chữ 'Vầng trăng sáng' vừa rồi.
“Quá đáng thật.” Tô Hạo An bực, đùng đùng than phiền: “Ôn Dĩ Phàm, cậu không cần để ý tới hắn. Cậu cũng biết hắn là kiểu người gì rồi, ánh mắt mẹ nó cao hơn đỉnh đầu. Chắc hắn nghĩ hồi xưa mắt cậu bị mù nên mới từ chối hắn, mà hắn không biết cái bộ dạng kiêu ngạo này chọc tức — “
Vương Lâm Lâm cắt ngang lời anh: “Anh ơi, anh lo lái xe đi, đừng nói bạn anh như vậy chứ!”
“...”
Tô Hạo An đem lời còn lại nuốt về, cau mày, lén nhìn sang Vương Lâm Lâm.
“Lái xe phải tập trung nha, nếu không là không an toàn đâu đó!” Nhận ra được cảm xúc của anh, Vương Lâm Lâm lập tức nói tiếp: “Anh đừng giận mà! Em chỉ nhắc nhở anh một chút thôi, nếu anh muốn nói thì cứ tiếp tục nói đi!”
Tô Hạo An lúc này mới cười: “Anh không giận, cám ơn em đã thân ái nhắc nhở.”
Rất nhanh đã đến nhà hàng.
Đã đến nơi rồi, Ôn Dĩ Phàm đành theo mọi người đi vào. Dù sao thì Tang Diên cũng không nói gì, nếu cô cứ kiếm cớ từ chối không ăn chung thì ngược lại có vẻ như cô vẫn để ý chuyện cũ, đến ăn chung bữa cơm cũng không được.
Cô nghĩ dù sao ăn cơm cũng chỉ mất nhiều lắm là một giờ, thôi thì cứ chịu đựng cho qua đi.
Nhưng điều Ôn Dĩ Phàm không nghĩ tới là, Vương Lâm Lâm lúc nói câu “Bạn trai tôi cũng có rủ thêm bạn đến” thì từ 'Bạn' này, không chỉ là một mình Tang Diên.
“...”
“Anh ta điều kiện tốt biết bao, dáng dấp vừa cao lại đẹp trai, còn có tiền, vậy mà cô còn có thể cự tuyệt sao?” Vương Lâm Lâm lắc đầu, không cách nào hiểu nổi: “Yêu cầu của cô cũng cao quá đi? Dù sao cũng nhiều năm qua rồi, tôi thấy dáng vẻ vừa rồi của anh ta quả thật cũng không còn ý gì với cô đâu.”
“Đều đã qua rồi mà.” Ôn Dĩ Phàm cười ôn hòa, rồi sau đó lấy điện thoại liếc nhìn: “Đúng rồi, chị Lâm. Thật xin lỗi, tôi phải về trước đây, thầy Tiễn nhắn tôi tối nay phải giao bản thảo cho thầy, phiền chị nói với mọi người một tiếng giúp tôi nhé.”
Vương Lâm Lâm ừ, có chút mất hứng: “Đợi ăn xong đi, cũng không mất nhiều thời gian đâu.”
“Thầy đang cần gấp.” Ôn Dĩ Phàm nói, “Tôi cũng không dám chậm trễ, không phải tôi vẫn đang trong thời gian thử việc sao?”
“Ừ, thôi vậy.” Vương Lâm Lâm bĩu môi, “Vậy cô đi đường cẩn thận nhé, tôi quay lại đây.”
“Dạ, cám ơn chị Lâm. Ngày mai gặp nhé.”
Chờ Vương Lâm Lâm rời đi, Ôn Dĩ Phàm mở vòi nước, rửa tay. Cô không biết bản thân có làm Vương Lâm Lâm mất vui không, nhưng cô thực sự không muốn ngồi tụ tập giữa những người không quen biết đó nữa.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, rút khăn giấy ra lau tay.
Mới vừa đi ra, Ôn Dĩ Phàm liền nhìn thấy, Tang Diên cũng đang từ phòng vệ sinh nam ở đối diện bước ra. Lúc này không giống như Ôn Dĩ Phàm nghĩ là anh sẽ tiếp tục xem cô như không khí mà lướt qua.
Tang Diên dừng bước, dáng vẻ lạnh nhạt, từ trên cao hạ mắt nhìn cô.
Ôn Dĩ Phàm mơ hồ thấy khung cảnh này hơi quen thuộc.
Làm cô nhớ lại lần đầu tiên đến quán bar, cô cũng gặp anh trên hành lang.
Nhưng lần này tình trạng lại hoàn toàn khác.
Vì thái độ của anh cả tối nay vẫn luôn trầm mặc, Ôn Dĩ Phàm thấy bản thân không cần nhắc đến những lần gặp mặt trước kia. Cô gật đầu nhẹ với anh, coi như đây là lần đầu tiên gặp lại sau nhiều năm, lịch sự lên tiếng chào hỏi:
“Đã lâu không gặp.”
Nhưng ngoài dự liệu, Tang Diên hình như không muốn duy trì vẻ ngoài hòa hoãn với cô. Anh vẫn mang dáng vẻ dò xét, nhàn nhạt nhắc lại: “Đã lâu không gặp?”
Ngữ điệu của anh, Ôn Dĩ Phàm nhất thời không biết đó là câu trần thuật hay câu hỏi.
Sau đó, Tang Diên lại nói: “Từ giao thừa đến bây giờ mới qua được mấy ngày, không gặp được tôi ——” anh dừng lại, ung dung thong thả đem phần còn sót lại của chiếc mặt nạ hoàn toàn xé rách:
“Cũng không đến nỗi một ngày dài như một năm chứ?”