Ngữ điệu của anh như đang dò hỏi, nhưng cũng giống như đang thông báo với cô.
Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của anh, cảm giác hoảng hốt lo lắng còn sót lại giờ cũng đã tiêu tan. Cô nắm chặt tay anh, khoé môi cong lên: “Cũng tạm được.”
Tang Diên nhìn qua: “Làm sao?”
“Bởi vì,“ Ôn Dĩ Phàm nén cười, “Không phải là anh thiếu em một cụ ông sao?”
“. . .”
Yên lặng vài giây.
Tang Diên bình tĩnh dời ánh mắt, ung dung thong thả nói: “Vậy thì cứ thiếu trước đi.”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”
Hành lang bệnh viện yên tĩnh sáng rực.
Người đàn ông trên tay quấn băng mỏng, mặc chiếc áo màu đen nhiễm bụi, nhưng nhìn lại không thấy chật vật chút nào. Vóc dáng anh rất cao, hơi gầy, khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng, nhưng ở trước mặt cô lại nhu hoà hơn vài phần.
“Qua năm mươi năm nữa sẽ trả cho em.”
***
“Không có? Được.” Tang Diên câu môi, bắt đầu yếu thế, “Vậy thì em cưng chiều anh đi.”
Ôn Dĩ Phàm không thèm phản ứng với anh.
Tang Diên lại cười, giọng điệu thiếu đòn: “Ôi, anh đau quá.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm nửa điểm cũng không mềm lòng, lại tiếp tục tra xem làm sao để vết thương không để lại sẹo.
Liếc thấy nội dung trên màn hình của cô, Tang Diên hơi buồn bực, đưa tay cướp lấy di động: “Sẹo sẹo cái gì, đừng xem nữa. Anh đây là một Đại lão gia, có sẹo thì thế nào.”
Trên tay Ôn Dĩ Phàm đã trống không.
Cô lại một lần nữa nhìn về phía Tang Diên. Thấy bộ dạng vui vẻ thoải mái của anh, cô cố gắng kiềm chế ý muốn véo vào mặt anh, cố ý chọc tức anh: “Có sẹo rất xấu xí.”
“. . .”
“Vậy thì anh phải nhường ngôi,“ sợ anh nghe không hiểu, Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở, “Đầu bảng.”
Mi tâm Tang Diên khẽ nhúc nhích: “Không phải khuôn mặt vẫn ổn sao?”
Ôn Dĩ Phàm: “Cái này cũng có ảnh hưởng.”
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Tang Diên nhướng mày, lười biếng nói, “Anh đã có gia thất, cũng nên hoàn lương thôi.”
“Không được.” Ôn Dĩ Phàm sợ anh căn bản không đem chuyện này để trong lòng, sau này lại có thể đánh nhau rồi bị thương nghiêm trọng lần nữa: “Nếu anh gác kiếm xuống núi, không còn là 'Đầu bảng phố trụy lạc' nữa, thì em sẽ cảm thấy rất mất mặt.”
“. . .”
Xe đến ngõ hẻm gần đài truyền hình Nam Vu.
Hai người xuống xe. Ôn Dĩ Phàm lấy chìa khóa xe, đi đến xe của Tang Diên, lên ngồi ở ghế điều khiển. Lo lắng Tang Diên sẽ làm động đến vết thương, cô vươn người đến giúp anh thắt dây an toàn trước.
Tang Diên an tĩnh ngồi yên một chỗ, nhìn cô đang xị mặt, bĩu môi.
Vào lúc này, tay nắm cửa phòng tắm bị vặn xuống từ bên ngoài.
Tang Diên ngây người.
Từ sau khi hai người thuê nhà chung, nhà vệ sinh đều tách ra sử dụng. Ôn Dĩ Phàm luôn dùng phòng tắm trong phòng ngủ chính, từ đó đến giờ chưa từng vào nhà vệ sinh này. Cho nên Tang Diên mỗi khi tắm rửa hay làm gì khác, vẫn không có thói quen khóa cửa.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.
Ôn Dĩ Phàm vẫn bình tĩnh như thường, đi vào, rồi đóng cửa lại: “Em phải giúp anh tắm rửa.”
“. . .”
Tang Diên bật cười.
Lúc này vẫn còn phát biểu kiểu ra lệnh như vậy.
Là em phải.
Mà không phải là em muốn.
Tang Diên rút hết dây lưng ra, treo ở một bên, sau đó cũng không có thêm động tác dư thừa nào. Anh đứng dựa vào bồn rửa mặt, dáng vẻ thờ ơ nhưng mang theo vài phần khiêu khích: “Được, em đến đây.”
“. . .”
Từ sau khi Tang Diên vào ở, đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Phàm bước chân vào nhà vệ sinh này.
Lúc này Tang Diên đang ở trần, ngang hông và trên cánh tay trái có quấn một vòng băng vải nhỏ. Màu tóc anh đen nhánh, sắc mặt hơi tái hơn so với thường ngày, vô tình làm tăng thêm vẻ cấm dục và lãnh đạm.
Ôn Dĩ Phàm lề mề cầm khăn lông lên, mở vòi nước, chỉnh thành nước ấm.
Cô tranh thủ liếc nhìn Tang Diên một cái, nghĩ hiện tại anh không thể nào tự lau mình được, không thể với tay ra sau lưng, sẽ chạm đến vết thương.
Ôn Dĩ Phàm giặt sạch khăn, vắt khô, rồi bắt đầu từ hầu kết, đến ngực, rồi đến bụng, vô cùng cẩn thận lau xuống dưới. Cô cố gắng tự nhủ mình phải chuyên tâm, không thèm nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ xem người đàn ông trước mắt là một bức tường mà thôi.
Trong nhà vệ sinh quá mức yên tĩnh.
Hai người đều không có bất kỳ giao tiếp nào khác.
Lau đến lần thứ hai, thì Ôn Dĩ Phàm thấy hầu kết của anh trượt nhẹ vài cái.
Ngay sau đó, Tang Diên miễn cưỡng gọi cô: “Ôn Sương Hàng.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: “A?”
Ánh mắt Tang Diên thâm trầm, mang theo dục vọng rất rõ ràng.
“Anh cứng rồi.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm liếm môi, xem như không nghe thấy, lại lần nữa cúi đầu, cố tăng nhanh tốc độ. Lau xong nửa trên người anh, cô giặt khăn sạch sẽ, rồi nhỏ giọng nói: “Vậy anh tự dội nước một chút —— “
Chú ý đến một vị trí trên người anh, Ôn Dĩ Phàm mơ hồ nói không được từ “Nửa người dưới”, cô bình tĩnh sửa lại: “—— chân, sau đó chuẩn bị đi ngủ đi?”
Tang Diên vẫn đứng tựa vào bồn rửa mặt như cũ, trong mắt vẫn chứa đầy dục vọng.
“Cứ như vậy ngủ sao?”
“Ừ?” Không biết sao, Ôn Dĩ Phàm thoáng chột dạ, “Làm sao vậy?”
“Ôn Sương Hàng,“ Toàn thân Tang Diên đều đã bị cô sờ soạng, nhưng xúc cảm này chỉ như gần như xa, như một màn tra tấn dai dẳng: “Thấy anh bị thương ở thắt lưng nên không có bản lĩnh làm chuyện gì, đúng không?”
Ôn Dĩ Phàm bật thốt lên: “Thì chính xác là như vậy mà?”
“. . .”
Nhà vệ sinh nhỏ hẹp lại một lần nữa chìm trong yên lặng.
Sau vài giây, Tang Diên nhìn cô, không giận mà ngược lại cười lên: “Nhưng đây không phải còn có em sao?”
“. . .”
Tang Diên chầm chậm, cực kỳ vô sỉ nói tiếp.
“Tự đến gần đây để anh hôn.”