Nhìn thấy con dao trên tay Xa Hưng Đức, trong chớp mắt Tang Diên đã hiểu ra nguyên nhân hắn đến đây. Như là muốn ngọc nát đá tan, Xa Hưng Đức khua dao, không chút lý trí mà lung tung đâm loạn.
Trong lúc đâm bừa đã quẹt trúng cánh tay và thắt lưng của Tang Diên.
Tang Diên mím môi, ở góc này khuôn mặt anh nửa chìm trong bóng tối. Khi Xa Hưng Đức lại một lần nữa đâm dao đến, Tang Diên nhanh tay bắt lấy cánh tay hắn, dùng sức bẻ ngược lại.
Xương hắn bị lệch phát ra tiếng ken két.
Xa Hưng Đức bị đau kêu toáng lên, thả tay ra, dao cũng rơi xuống đất.
Trên bụng và tay của Tang Diên đều chảy máu. Trên nền quần áo đen sẫm vẫn nhìn ra từng mảng đỏ sậm. Vết thương trên tay anh khá sâu, máu chảy xuống thành dòng quanh co, quấn quanh cánh tay, dính vào sợi dây đỏ ở cổ tay. Lại theo đó từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
“Vận khí của mày còn tốt đấy, “ Tang Diên vẫn cố định lấy cánh tay bị trật khớp của hắn, ấn hắn vào tường: “Nếu như năm ấy thật sự xảy ra chuyện gì, hôm nay con dao này sẽ không nằm ở trên mặt đất đâu.”
Nếu như ngày hôm đó, bác cả của Ôn Dĩ Phàm về nhà muộn một chút.
Nếu như cô và Quách Linh có một kết thúc giống nhau.
Nếu như cô cũng ở nơi tối tăm không có ánh mặt trời, đơn độc một mình trong suốt bao nhiêu năm đó.
Nghĩ đến đây, lực đạo trên tay Tang Diên dần tăng thêm, nghe tiếng rên thảm thiết của Xa Hưng Đức, anh hận không thể giết chết hắn. Đôi mắt anh tối đen, cổ tay nổi gân xanh, những suy nghĩ tàn bạo nhất chiếm lấy anh.
Đầu kia truyền đến giọng nói của Tang Diên: “Ôn Sương Hàng.”
Nghe được âm thanh này, cảm xúc căng thẳng cực độ nãy giờ cũng dần thả lỏng. Ôn Dĩ Phàm mím môi, vội hỏi tình huống của anh, trong giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào: “Anh không sao chứ? Bị thương ở đâu vậy?”
Rõ ràng là cô đã biết chuyện, Tang Diên cũng không tìm lý do giấu diếm nữa: “Không có chuyện gì, chỉ bị trầy ở tay một chút thôi.”
Ôn Dĩ Phàm căn bản không tin lời anh nói, hít hít mũi: “Em thấy rất nhiều máu.”
“Là của Xa Hưng Đức, anh không hề gì.” Tang Diên lười nhác nói, “Được rồi, thật sự không có chuyện gì đâu. Ôn Sương Hàng, hôm nay em về nhà một mình đi. Anh còn phải ghi chép lời khai, không về sớm được.”
Ôn Dĩ Phàm thấp giọng nói: “Em đi tìm anh.”
Nghe cô nói như vậy, Tang Diên yên lặng vài giây, như không thể nào giấu giếm được nữa, đành thở dài một tiếng: “Được, vậy em đón xe đến khoa cấp cứu bệnh viện thành phố đi.”
***
Khi Ôn Dĩ Phàm đến khoa cấp cứu, thì vết thương trên người Tang Diên đã được khâu lại. Lúc này ở bệnh viện cũng không đông đúc, anh đang đứng cạnh hai người cảnh sát, hình như đang hỏi anh chuyện gì đó.
Cô đi nhanh đến trước mặt Tang Diên, nhìn chăm chú vào vết thương trên cánh tay anh.
Tang Diên nghiêng đầu: “Đến nhanh quá nhỉ!”
Trên mặt Ôn Dĩ Phàm không thể hiện cảm xúc gì, cô quay đầu chào hai người cảnh sát. Sau đó, một cảnh sát cũng chủ động nói: “Đại khái là như vậy đi, sau này nếu còn vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
Tang Diên nhìn họ, gật đầu: “Ừ, các anh vất vả rồi.”
Sau khi hai người cảnh sát rời đi.
Ôn Dĩ Phàm lại chăm chú nhìn Tang Diên. Sắc mặt anh tái nhợt hơn so với bình thường, đôi môi vốn hơi nhạt màu lúc này trắng bệch, làm cả người trông như yếu ớt hơn. Cô rũ mắt, nói chậm rãi: “Chỉ trầy da.”
“. . .”
Tang Diên tiến gần lại nhìn cô, hơi nhíu mày: “Không phải chứ, bị khâu rồi bị đau là anh chứ đâu phải là em, em khóc cái gì?”
Nghe anh nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm nhìn cánh tay anh, nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn.
“. . .”
Tang Diên vốn không giỏi dỗ dành người khác, mơ hồ còn có cảm giác chính mình vừa chọc cô khóc nhiều hơn. Anh cảm thấy hơi đau đầu, nghiêm túc lau sạch nước mắt cho cô: “Được được được rồi, anh con mẹ nó không đau.”
Ôn Dĩ Phàm hít hít mũi.
Lại qua vài giây.
Tang Diên chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng rất nhẹ, như có như không dỗ dành.
“Đừng khóc.”
Bên trong phòng cấp cứu rất yên tĩnh.
Ôn Dĩ Phàm dùng mu bài tay lau sạch nước mắt, cố gắng nín khóc.
Thấy vậy, Tang Diên mới thở phào nhẹ nhõm, lại bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Ôn Sương Hàng, chuyện gì xảy ra với em vậy?”
Cô nhỏ giọng đáp: “Ừ?”
Tang Diên: “Em không tìm anh để phỏng vấn sao? Không phải em phụ trách đưa tin vụ này sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh: “Em không có tâm trạng làm việc.”
Cánh tay Tang Diên gác lên chỗ tựa lưng của cô, đầu ngón tay gõ nhẹ trên đó, bắt đầu từ từ lật lại nợ cũ: “Tại sao lại không có, trước đây nhà anh bị cháy, không phải em rất vui vẻ chạy đi đưa tin sao?”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm nhìn vết thương của anh, lẩm bẩm: “Tình huống không giống nhau.”
Tang Diên cười một lúc: “Được rồi, về nhà thôi.”
Hai người đứng dậy ra khỏi phòng.
Ôn Dĩ Phàm được anh nắm tay dắt đi, nghĩ đến chuyện anh bị thương, vẫn không nhịn được nói: “Tang Diên.”
“Làm sao?”
“Sao anh lại thảm như vậy, “ Ôn Dĩ Phàm thở dài, “kiếp này lại gặp phải em.”
Tang Diên quay đầu: “Sao lại thảm?”
“Thì luôn luôn gặp phải những chuyện không may.” Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, “Có phải kiếp trước anh đã làm chuyện gì rất có lỗi với em không, ví dụ như là —— “
“Ví dụ như cái gì?”
“Có thể là kiếp trước em sống độc thân đến tận bảy tám chục tuổi. Cuối cùng rồi cũng có một cụ ông để mắt đến em, nhưng kết quả là trong đêm tân hôn, cụ ông lại bỏ trốn cùng anh“. Ôn Dĩ Phàm suy đoán rất hợp lý: “Cho nên ở kiếp này, em luôn gây rắc rối cho anh.”
Tang Diên yên lặng vài giây, rồi bỗng nhiên cười lên: “Đây là em nêu ví dụ, hay lại đang ám chỉ anh điều gì?”
Ôn Dĩ Phàm chậm một nhịp ngẩng đầu: “A?”
“Được,“ Tang Diên xem như là cô đang nêu ví dụ, nhướng mày, “Vậy thì anh trả nợ rồi, kiếp này em nhớ đối xử tốt với anh một chút.”
“Trả nợ gì?”
“Thì không phải là anh đây thiếu của em một người đàn ông sao?”
“. . .”
“Kiếp này, anh lấy chính mình trả cho em.” Tang Diên nhấc mắt, dùng ngón tay cọ vào lòng bàn tay cô, như đang gãi ngứa: “Có được không?”