Khó Dỗ Dành

Chương 73: Chỉ thích chọn vịt

Chương Trước Chương Tiếp

Lời này vừa dứt.

Không khí như đông cứng lại.

Lúc này Tô Điềm mới kịp phản ứng là mình vừa nói gì. Vẻ mặt cô ngượng ngùng, vội sửa lại: “A, đây là bạn trai của cậu sao?”

Ôn Dĩ Phàm vô thức nhìn về phía Tang Diên.

Lúc này ánh mắt của anh cũng đang xoáy vào cô, từ trên cao nhìn xuống, không rõ đang suy nghĩ gì.

Cũng không biết anh có nghe thấy không, Ôn Dĩ Phàm chỉ có thể kiên trì đến cùng, nói: “Đúng, là bạn trai mình, Tang Diên.” Nói xong, cô lại quay đầu, giới thiệu cho Tang Diên: “Đây là đồng nghiệp của em, Tô Điềm.”

Tang Diên ừ một tiếng.

Vào lúc này, người đàn ông ngồi đối diện với Tô Điềm cũng vui vẻ lên tiếng: “Tiểu Điềm, là bạn em sao?”

Tô Điềm gật đầu: “Là đồng nghiệp của em, Ôn Dĩ Phàm.”

Người đàn ông dáng vẻ ôn hòa, lịch sự mời: “Đúng dịp gặp nhau, hay là chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?”

Đối với chuyện này, Ôn Dĩ Phàm không có ý kiến gì. Cô quay đầu nhìn về phía Tang Diên, dùng ánh mắt hỏi ý anh một chút.

Vẻ mặt Tang Diên đầy ẩn ý, lại chăm chú nhìn cô vài giây. Rồi sau đó, anh nhìn về phía người đàn ông kia, gật đầu nói: “Ừ, tôi bảo phục vụ đổi sang bàn lớn hơn một chút.”

. . .

Tang Diên nhướng mày, đầy hào hứng hỏi: “Vậy sao? Cô ấy nói gì về tôi?”

“Nói là anh rất đẹp trai, gọi là vịt ——” Tô Điềm ho nhẹ một tiếng, lập tức đem lời nuốt trở vào, “Là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô ấy từng gặp. Còn nói là tính cách anh rất tốt, rất quan tâm chăm sóc cô ấy.”

“Phải không?” Tang Diên nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, cười một cái, cố kiềm chế sự ngạo mạn nhưng vẫn lơ đãng tiết lộ vài phần: “Cô ấy cũng thường xuyên nói với tôi như vậy.”

Ôn Dĩ Phàm: “. . .”

Sau khi ăn xong, bốn người lại hàn huyên một lúc, rồi tan cuộc.

Dọc đường về nhà, Ôn Dĩ Phàm luôn luôn thấp thỏm, nhưng cũng không nghe Tang Diên nhắc gì đến chuyện “Vịt vương“. Cô không dám chủ động nói, chờ một lúc, thấy anh vẫn như bình thường, mới dần yên lòng.

Thẳng cho đến nhà.

Ôn Dĩ Phàm đổi dép, thuận miệng nói: “Em có cảm giác anh kết bạn với nam giới rất dễ dàng, hồi cấp ba cũng vậy. Hôm nay anh mới gặp Lâm Chuẩn lần đầu, mà đã có thể tán gẫu với anh ấy nhiều chủ đề như vậy.”

Tang Diên miễn cưỡng ừ một tiếng.

“Nhưng Lâm Chuẩn trông cũng rất tốt, rất ôn hòa.” Ôn Dĩ Phàm ngồi vào ghế sofa, nói tiếp, “Em có cảm giác Tô Điềm rất thích kiểu người thành thục chững chạc như vậy.”

“Ồ.” Tang Diên chậm rãi nói, “Cũng mới lạ thật đấy.”

Ôn Dĩ Phàm ngây ra: “Cái gì?”

Tang Diên nghiêng người, rót một ly nước nhét vào tay cô. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cô: “Người bình thường kén vợ kén chồng, tiêu chuẩn đầu tiên thì ít nhất đối phương phải là con người.”

“. . .”

Anh còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm đã hiểu ý anh định nói gì.

“Bạn gái của anh, thì lại thích sự mới lạ.” Tang Diên cười như không cười, “Lại chỉ thích chọn vịt.”

“. . .” Ôn Dĩ Phàm căng da đầu, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, đem nước đưa trả cho anh, “Anh uống không?”

Tang Diên cười: “Không uống.”

Cô chỉ muốn cho Xa Hưng Đức thấy, là hắn làm gì cũng sẽ phải trả giá, không tính là nặng hay nhẹ. Thêm vào đó cô đã không còn sợ những người trong nhà đó nữa, lúc trước chỉ là lo lắng sẽ ảnh hưởng đến cô và Tang Diên.

Nếu như không có phương diện này.

Cô cũng sẽ không bị bọn họ làm ảnh hưởng đến cảm xúc nữa.

Trong chớp mắt, đỉnh điểm của mùa hè cũng kết thúc. Cái nóng khó chịu đã tản đi, nhiệt độ ở Nam Vu giảm xuống, mùa thu cũng ùa đến rất nhanh.

Sau khi trở về từ Nghi Hà, Tang Diên có liên lạc với Tiền Phi vài lần.

Nhưng khi biết chuyện Tang Diên đi Nghi Hà, rồi đánh cho Đoàn Gia Hứa một trận nhừ tử, Tiền Phi mỗi lần đều có thể viện được một lý do mới, hết bận chuyện này lại bận chuyện khác, tóm lại sống chết cũng không chịu gặp anh.

Tang Diên không hiểu là anh ta sợ hãi cái gì, cũng không kiên nhẫn nữa.

“Hôm nay không đến, thì sau này đừng bao giờ đến.”

Qua một lúc lâu.

Tiền Phi mới gởi đến một tin nhắn thoại: 【 Hôm nay vợ tôi cũng rảnh.】

Tiền Phi: 【 Tôi mang cô ấy đi cùng. 】

“. . .”

Thấy vậy, Tang Diên cười giễu một tiếng, rồi dập tắt điếu thuốc trong tay. Anh ngồi dậy, lười nhác gởi đi một tin nhắn thoại: “Cậu muốn vợ cậu nhìn thấy cậu bị sưng mặt sưng mũi thì cứ mang theo“. Rồi sau đó quay vào bên trong “Tăng ca“.

Vào cuối tuần phố trụy lạc đặc biệt náo nhiệt, ở trong bar lại càng ầm ĩ hơn.

Tang Diên đang định đi đến quầy bar, đột nhiên chú ý đến bên kia có một nhân vật quen thuộc. Khóe môi anh dần mím lại, bước thẳng đến.

m nhạc ầm ĩ như muốn xé rách tai.

Xa Hưng Đức ngồi gần quầy bar, đang nói chuyện với một người phụ nữ ngồi bên cạnh. Mặt hắn rất đỏ, có vẻ đã uống khá nhiều, giọng nói rất lớn: “Con đàn bà đó lại muốn hại chết tôi, nằm mơ à!”

Người phụ nữ lộ vẻ mặt ghét bỏ, tựa như muốn rời đi.

Xa Hưng Đức lại đưa tay kéo cô ấy, nói tiếp: “Tôi đây cái gì cũng không làm, tiền cũng không lấy một đồng nào, còn bị chị tôi mắng một trận. Chờ đi, con lẳng lơ đó, ông đây tìm được mày rồi. . .”

Người phụ nữ cả giận, cố sức tránh thoát: “Ông bị điên à! Có buông tay ngay không!”

Ngay sau đó.

Tang Diên kéo lấy cổ áo của Xa Hưng Đức, vẻ mặt lạnh băng. Anh không nói gì, kéo hắn ta ra ngoài, trên tay gân xanh nổi lên, nhưng nhìn động tác rất dễ dàng.

Xa Hưng Đức la hét: “Mẹ nó mày là ai!”

Phía sau còn có thể nghe được giọng nói của Hà Minh Bác truyền đến.

“Người này đã đến chỗ chúng tôi quậy phá nhiều lần, xin lỗi đã ảnh hưởng đến cô. . .”

Nhận ra được động tĩnh của anh bên này, người bảo vệ đi đến, hỏi: “Anh Diên, để em xử lý đi?”

Tang Diên nhìn anh ta: “Cậu cứ lo việc của cậu đi.”

Chắc vì đã uống nhiều rượu, cả người Xa Hưng Đức mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi sức mạnh của anh. Hắn bị siết cổ áo, muốn nói cũng không thể lên tiếng được.

Tang Diên kéo hắn ra ngõ hẻm phía sau quán bar, quăng mạnh lên tường.

Lưng Xa Hưng Đức đập lên tường cứng, bị đau rên lên mấy tiếng. Rồi sau đó hắn mở mắt ra.

Tang Diên nửa ngồi xổm xuống, khuôn mặt anh như lẫn vào bóng tối: “Mày tỉnh chưa?”

Giọng Xa Hưng Đức hỗn độn: “Lại là mày. . .”

“Tao không tìm mày, “ Tang Diên đưa tay nắm tóc hắn, dùng sức ấn lên mặt đất. Anh cười gằn, cảm giác căm hận chồng chất từ lâu vào lúc này hoàn toàn không khống chế được nữa, “Mày còn dám đến chỗ tao à?”

“. . .”

—— “Đúng, hắn vẫn luôn, quấy rối em.”

Nhớ lại từng chữ cô nói, Tang Diên lại dùng sức đập đầu Xa Hưng Đức trên nền đất, không chút gợn sóng mà nói: “Nói nghe một chút.”

“. . .”

“Mày muốn làm phiền ai?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)