Trước mắt cô là ánh đèn vàng ấm áp, ở trong căn phòng nhỏ này lại cảm thấy hơi chói mắt. Bên tai có thể nghe được tiếng máy điều hòa đang hoạt động, tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cùng với, tiếng nuốt mập mờ.
Ôn Dĩ Phàm hơi ngửa đầu, cảm nhận những xúc cảm vừa xa lạ lại vừa tận cùng này, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng trì hoãn lại. Cô không có khả năng suy xét đến lời Tang Diên vừa nói, toàn thân chỉ giao động theo động tác của anh.
Thân thể Tang Diên cứng rắn, im ắng bao phủ lấy cô, trong hỗn loạn cô vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc luôn làm cô say mê ấy. Trên người anh vẫn còn mang theo hơi nước, nước đọng trên ngọn tóc thỉnh thoảng rơi xuống, mang theo hơi lạnh.
Sự ấm áp đến không thể khống chế được như vùi lấp cô xuống dưới.
Nhưng rồi cái lạnh như băng lại giúp cô tỉnh táo lại vài phần.
Ánh mắt Ôn Dĩ Phàm mê man, nhìn chăm chú vào ánh đèn trước mắt, rồi lại di chuyển xuống. Nhìn thấy quần áo trên người Tang Diên vẫn chỉnh tề, cô đỡ lấy đầu anh, âm thanh phát ra hơi run rẩy: “Tang Diên, anh vẫn chưa tắt đèn. . .”
Nghe tiếng, Tang Diên ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn sáng lóa.
Một lát sau.
Tang Diên dần dần ngồi dậy, dục niệm trong mắt vẫn chưa tan đi, nhưng vào lúc này lại mang theo vài phần hối hận. Anh mím môi, nhìn vào mắt Ôn Dĩ Phàm, nói thẳng: “Ngủ.”
Ôn Dĩ Phàm hơi ngây ra.
Như không định tiếp tục nữa, Tang Diên thong thả sửa sang lại tóc mái trên trán cô. Đôi mắt anh vẫn thâm trầm như mực, nhìn chằm chằm vào những dấu vết trên người cô vừa bị mình gây ra: “Anh đi tắm một chút.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh.
Cảm thấy, tình huống này thật không thể tin được.
Trên người cô vẫn còn ướt át dính nhớp, có cảm giác như mỗi một góc trên người đều đã bị anh hôn qua, tất cả đều mang theo hơi thở của anh. Như dùng lông chim liên tiếp trêu chọc khắp người cô đến ngứa ngáy, rồi cuối cùng lại chỉ có như vậy mà thôi.
Bị anh kích thích, đã nổi lên khát vọng không thể miêu tả được.
Rồi sau đó, lại không được đáp lại chút nào.
Ôn Dĩ Phàm vẫn nửa nằm trên người anh, ánh mắt vẫn không nhúc nhích.
Cô cũng không biết cuối cùng là chính mình có vấn đề, hay là Tang Diên có vấn đề.
Lời này như dụ dỗ, Ôn Dĩ Phàm cũng không chịu khống chế mà cúi xuống. Cô cúi đầu hôn vào hầu kết của anh, sau eo bị anh cố định, có thể cảm nhận rõ ràng nóng bỏng của anh.
Tang Diên thở dốc, thấy động tác của cô như đang hành hạ, thử thách tính nhẫn nại của anh.
Rất nhanh, anh lại không thể khống chế mà nâng đầu cô lên, dùng sức cắn vào môi cô.
Lòng bàn tay trượt xuống dưới, đụng chạm vào từng nơi trên cơ thể cô.
Bất tri bất giác, hai người đã hoán đổi vị trí của nhau. Ôn Dĩ Phàm nằm dài trên giường, mê man nghe anh nói, hơi hoảng hốt, nhưng lại có cảm giác như mình đã thật sự bỏ ra một số tiền lớn mua một 'đầu bảng' về 'chơi'.
Thời điểm cuối cùng, Tang Diên duỗi tay tắt đèn, nhân tiện cầm lấy một cái hộp nhỏ ở trên tủ đầu giường.
Như đang hôn mê.
Ôn Dĩ Phàm nghe được âm thanh xé bao bì.
Mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có duy nhất người trước mặt là cực kỳ rõ ràng.
Động tác của Tang Diên nhẹ nhàng và kiên nhẫn, anh hôn môi cô để trấn an, rồi sau đó từng tấc từng tấc xâm chiếm cô. Cô cảm thấy đau nhói, trong miệng không tự chủ được phát ra tiếng nức nở nhẹ nhàng, nhưng lại không hề có ý nghĩ lùi bước.
Cô không thích bất kỳ người đàn ông nào chạm vào mình.
Chỉ trừ anh.
Ở trước mặt Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm chỉ muốn dựa vào gần anh hơn một chút.
Bên ngoài tiếng mưa rơi tựa như lớn hơn, ào ào rơi xuống, đánh vào cửa sổ. Từ thong thả đến dồn dập, âm thanh vọng vào đây cũng từ nhẹ đến nặng, ở trong đêm tối này lại khuếch tán lên.
Tang Diên giam cầm cô, lực đạo dần dần tăng thêm, chỉ muốn đem cô hoàn toàn làm của riêng.
Nhiều năm khát vọng vào giây phút này đã trở thành sự thật, làm anh điên đảo, cảm giác cuồng dại thô bạo từ từ chiếm lấy lý trí của anh.
Ngay sau đó, Tang Diên nghe được tiếng nức nở của Ôn Dĩ Phàm.
“Tang Diên, đau. . .”
Anh lấy lại tinh thần, nói giọng khàn khàn: “Đau ở đâu?”
Khóe mắt Ôn Dĩ Phàm đỏ lên, ôm chặt lưng anh, hoàn toàn không thốt nên lời.
“Tại sao không nói lời nào?” Tang Diên cúi đầu hôn vào cằm cô, động tác rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lời nói vẫn mang theo vẻ ác liệt không giấu diếm: “Em không nói thì làm sao anh biết được đau ở đâu?”
Ôn Dĩ Phàm vẫn không lên tiếng.
“Không nói đúng không?”
Anh áp sát vào một bên mặt cô, gặm cắn vành tai.
“—— vậy thì cố chịu đi.”