Ánh mắt của Tang Diên rũ xuống, anh nhìn chăm chú vào những giọt nước rơi trên mu bàn tay mình, hầu kết chậm rãi chuyển động. Rất nhanh, anh lại ngước mắt lên, giọng nghẹn lại: “Em làm sao vậy?”
Cô vẫn không nhúc nhích, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Như chỉ có thể dùng cách thức này.
Im lặng, ở trong đêm tối không một bóng người, một mình cố tiêu hóa những nỗi đau khổ kia.
Tang Diên nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Nước mắt cô lạnh như băng, nhưng lúc này lại như dung nham, đốt cháy toàn thân anh. Cổ họng anh như đông đặc lại, không thể nói nên lời.
Rất lâu sau, anh mới gọi một tiếng: “Ôn Sương Hàng.”
Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn thả ở trên đầu gối.
“Em hỏi anh những năm này sống có tốt không?”
“. . .”
“Vậy em thì sao?” Giọng nói của Tang Diên rất nhẹ, “Em sống có tốt không?”
Hai người thuê chung đã hơn một năm rồi.
Sau khi nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm mộng du lần đầu tiên, Tang Diên đã tìm hiểu những tài liệu liên quan. Anh biết được có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này, phần lớn là vì ngủ không đủ giấc hay vì áp lực trong cuộc sống, cũng có thể là vì người bệnh từng trải qua những tổn thương hay chấn động về tâm lý.
Mặc dù hai người trước đây đã từng ngủ cùng giường vài lần.
Nhưng Tang Diên cảm thấy ngủ ở phòng của anh và xâm chiếm vào không gian riêng tư của cô là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Anh vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng đề nghị: “Vậy đến phòng anh nhé, được không?”
Ôn Dĩ Phàm không có phản ứng gì.
Lại giằng co một chút.
Thấy cô tựa như không có ý nhượng bộ.
Tang Diên lại thỏa hiệp một lần nữa, thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì. Anh rũ mắt, nhìn một vòng trên giường cô, rồi sau đó nằm xuống ở bên cạnh. Anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, không hề buồn ngủ một chút nào, anh vươn tay đắp kín chăn cho Ôn Dĩ Phàm.
Cô vẫn nắm tay anh, như đã yên tâm hoàn toàn, mắt cũng dần dần khép lại.
Tang Diên nằm ở bên cạnh cô, chăm chú nhìn cô.
Một lúc lâu sau, anh nghiêng sang, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
***
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm vừa thức dậy, phản ứng đầu tiên là cảm nhận được mình đang được ôm chặt. Lông mi cô run run, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì chuyện này xảy ra không ít lần, nên cô cũng không quá lo lắng.
Mãi đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Dĩ Phàm ngước mắt nhìn bốn phía. Cơn buồn ngủ còn sót lại cũng lập tức biến mất, cô nhận ra có chỗ không đúng.
—— đây là phòng của cô.
Ôn Dĩ Phàm bối rối, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Tang Diên.
Chỉ thấy anh cũng đã tỉnh giấc, mí mắt hơi rũ xuống, vẻ mặt như vẫn còn buồn ngủ. Nhìn thấy ánh mắt của cô, Tang Diên như không thèm để ý chút nào. Anh lại nhắm mắt lại, càn rỡ ôm eo cô, kéo cô vào ngực mình.
Như muốn ngủ thêm một lát nữa.
“. . .”
Hai người câu được câu chăng mà trò chuyện.
Vốn Ôn Dĩ Phàm muốn tự tay chuẩn bị bữa sáng, kết quả đến cuối cùng phần lớn đều là Tang Diên hoàn thành. Cô ngồi vào bên cạnh bàn ăn, chầm chậm húp nước súp, đang muốn hỏi lại Tang Diên sao lại thức dậy ở phòng cô.
Trái lại, Tang Diên lại lên tiếng trước: “Ôn Sương Hàng.”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừ?”
Tang Diên ngước mắt lên, như là tùy ý nói: “Ngày hôm qua cái người tự xưng là cậu đó, hình như anh đã từng gặp rồi.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm sững sờ, rồi lại nghĩ đến chuyện Xa Hưng Đức xuất hiện tối hôm qua. Cô không lạnh không nóng mà dời ánh mắt, mím môi, thành thật nói: “Ừ, trước đây anh đến tìm em đã từng gặp hắn.”
“Hình như lúc ấy em nói là, “ Tang Diên cố gắng châm chước tìm từ nhẹ nhàng hơn: “Em không biết hắn ta.”
“Đúng vậy.” Ôn Dĩ Phàm gật đầu, ôn hòa nói, “Bởi vì em không thích người này. Mỗi lần thấy hắn em đều trốn đi, không muốn có bất kỳ liên hệ nào với hắn. Ai hỏi em, em đều nói là không biết hắn.”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm cười nói: “Sao vậy anh?”
Ánh mắt Tang Diên thả trên khuôn mặt cô, như đang quan sát biểu cảm của cô. Không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng hình như anh không hề nghi ngờ lời giải thích của cô: “Hắn luôn quấn lấy em sao?”
“Không có.” Ôn Dĩ Phàm cúi thấp đầu, tiếp tục ăn mì: “Từ lúc em lên đại học thì không gặp lại hắn nữa, còn tưởng rằng hắn vẫn luôn ở Bắc Du. Cũng không biết là đến Nam Vu lúc nào.”
Tang Diên vẫn nhìn cô, lần này anh không nói gì cả.
Cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu lên. Cô suy nghĩ một chút, đại khái có thể đoán được ý nghĩ của anh, nên bổ sung một câu: “Những năm đó em chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người này, nên vẫn sống rất vui vẻ.”
Tang Diên hơi mím môi: “Vậy thì tốt.”
Anh nói xong, không khí trên bàn ăn cũng rơi vào trầm mặc.
Ôn Dĩ Phàm không biết nên nói gì, cũng cảm thấy chuyện tối hôm qua chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, không cần phải nhắc lại. Nhưng cô cũng không biết, bây giờ tình trạng gia đình nhà bác cả là như thế nào.
Cô không biết bây giờ bọn họ có còn đang ở nhà Triệu Viện Đông không, cũng không biết bọn họ có định cư ở Nam Vu luôn không, lại càng không biết bọn họ còn định trở về Bắc Du không.
Ôn Dĩ Phàm thấy, Nam Vu là một thành phố rất rộng lớn.
Cơ hội để tình cờ gặp gỡ, thật ra thì cả đời chắc cũng chỉ có vài lần.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn mơ hồ cảm thấy bất an.
Cô không biết người Mục Thừa Duẫn nhắc đến có phải là Xa Hưng Đức không, cũng không biết sau khi hắn biết đến sự tồn tại của Tang Diên thì có thông qua anh để tìm cô không.
Cô không biết bọn họ bỗng nhiên dọn về Nam Vu là có ý đồ gì.
Không biết bọn họ có thể quấn lấy cô không.
Nhưng Ôn Dĩ Phàm cảm thấy ít có khả năng này.
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại nhìn người đàn ông trước mặt. Nghĩ đến chuyện tối qua Xa Hưng Đức gây sự ở quán rượu của anh, cô mím môi, lại lên tiếng: “Tang Diên.”
Tang Diên: “Ừ?”
Ôn Dĩ Phàm thật ra cũng không quá lo lắng cho bản thân mình, cô không nghĩ bọn họ có thể gây sóng gió gì cho cuộc sống của cô được nữa. Dù sao thì cô đã không còn là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, không có khả năng chống trả như ngày xưa nữa.
Nhưng cô sợ sẽ ảnh hưởng đến Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm nhìn vào mắt anh, nghiêm túc dặn dò: “Nếu như sau này hắn ta đến 'Tăng ca' tìm anh. Bất kể là hắn ta nói gì với anh, hoặc là xin xỏ cái gì, anh cũng cứ mặc kệ hắn nhé.”
Tang Diên nhìn cô, chú ý đến vẻ mặt của cô, anh cười nhẹ, đưa tay lên ra sức xoa đầu cô. Như hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, anh nhàn nhạt nói: “Lo lắng cái gì đâu không.”
“. . .”
“Chuyện xảy ra từ một năm trước mà em vẫn có thể nhớ rồi kể tội anh, thì làm sao anh còn dám tùy tiện nói chuyện với ai chứ?”
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm bỗng chốc nhớ đến chuyện hôm qua cô uống say, đã kể tội anh “anh một đêm cười với bốn cô gái“. Sự chú ý của cô ngay lập tức bị dời đi chỗ khác, cảm thấy hơi lúng túng.
Nếu không phải lúc ấy nói ra như vậy, cô cũng không biết là mình để ý đến chuyện này.
“Còn nữa, trừ em ra, “ Tang Diên cười, “em thấy còn có ai có thể lấy được thứ gì từ anh chứ?”