Người trên lưng đã ngừng nói, tiếng hít thở trở nên đều đều, rất nhẹ. Như sự mệt mỏi cả ngày đã bị men rượu đánh gục, không thể chống đỡ nổi nữa.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi đi đến dưới lầu.
Tang Diên nghe được Ôn Dĩ Phàm lẩm bẩm gọi: “Tang Diên. . .”
Nghe tiếng, Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô. Liếc thấy cô vẫn nhắm chặt mắt, ánh mắt anh lưu luyến trên khuôn mặt cô. Rồi sau đó, anh dời mắt, tiếp tục nhìn về phía trước, thấp giọng cười: “Nói mớ sao.”
Ngay sau đó, vòng tay ôm cổ anh như chặt hơn.
***
Từ sau lúc đó, Ôn Dĩ Phàm không biết gì cả.
Cô không phân rõ được giữa mơ và thực, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh trong hồi ức, cảm giác bản thân mình đang trôi nổi trong bóng tối vô tận. Chút ý thức còn sót lại cho phép cô cảm nhận được bả vai dày rộng và ấm áp của anh, như có thể giúp cô chống lại cái lạnh rùng mình của mùa đông.
Tỉnh lại, là Ôn Dĩ Phàm bị Tang Diên đánh thức. Cô ngồi ở ghế sofa, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, đầu óc hỗn độn đến nỗi không nghĩ ra được là anh muốn làm gì, chỉ cảm thấy anh như một tên ác ôn, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô.
Cô cực kỳ bực bội, cơn giận vì bị phá giấc ngủ bỗng chốc xông lên.
“Tang Diên.”
Tang Diên bưng chén, đang định lên tiếng.
Ôn Dĩ Phàm lại nói: “Anh không nên phá giấc ngủ của em.”
“. . .”
Tang Diên nhìn cô, rồi cầm chén đặt lên bàn, cười: “Em còn dám nổi giận với anh sao?”
Ôn Dĩ Phàm không thèm để ý đến anh, nhích người sang bên cạnh, nghiêng về một bên, định ngủ tiếp. Nhưng ngay lúc đó, cô lại bị Tang Diên kéo lên, cố định ở vị trí cũ.
Tang Diên nhướng mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Không cho phép ngủ.”
“Anh hẹp hòi?” Tang Diên buồn cười: “Được, anh chờ xem ngày mai em tỉnh lại rồi hối hận như thế nào.”
“Vậy em không tắm.” Ôn Dĩ Phàm tiếp tục uy hiếp anh, “Em muốn ngủ với anh đêm nay, để làm anh thối luôn.”
“. . .” Tang Diên đút phần canh giải rượu cuối cùng vào miệng cô, gằn từng chữ một, “Bây giờ anh về phòng ngủ đây, anh không ngủ với em. Đừng nghĩ đến chuyện làm anh thối giống em.”
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy anh nói mà không giữ lời : “Trước đây anh mới nói, là cho em ôm ngủ cả đêm cũng được mà.”
“Ôn Sương Hàng, “ Tang Diên bế tắc, hoàn toàn không có cách nào thương lượng với cô, cũng không thể nổi giận với cô được, “Em có thể thương xót cho anh một con đường sống không? Ông đây ôm em thì làm sao mà ngủ được?”
Ôn Dĩ Phàm: “Tại sao không được?”
Tang Diên nhìn cô chăm chú: “Em nói xem?”
Ôn Dĩ Phàm lắc đầu: “Em không biết.”
Ánh mắt Tang Diên như sâu hơn, anh ôm cô áp sát vào cơ thể mình, lại hỏi một lần nữa.
“Em nói xem tại sao không được?”
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng, như không hiểu ý anh. Qua thật lâu, cô rũ mắt xuống, rồi hình như nghĩ ra chuyện gì đó, vẻ mặt cô bỗng ngây ra: “A, như vậy không được.”
Tang Diên buông cô ra.
“Anh uống say,“ Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc nói, “em sợ anh tỉnh lại sẽ quỵt nợ.”
“. . .”
Tang Diên nhìn cô chăm chú, thật lâu sau mới quyết định bỏ cuộc. Anh không muốn phí sức nói chuyện với con sâu rượu này nữa, trực tiếp ôm lấy cô đi về hướng phòng ngủ chính.
Ôn Dĩ Phàm vẫn tiếp tục nói lan man.
Tang Diên an tĩnh nghe.
Miễn cưỡng lau mặt cho cô xong, Tang Diên nhìn cô đang vừa được phục vụ lại vừa mơ màng buồn ngủ, lại cảm thấy buồn cười.
“Thật là tin tưởng anh quá!”
Trạng thái của cô rõ ràng không có cách nào tắm rửa được.
Tang Diên cũng không thấy cô có mùi gì, chỉ cởi áo khoác cho cô, giữ lại bộ đồ bên trong. Anh không gọi Ôn Dĩ Phàm nữa, đặt cô lên giường rồi sau đó ra khỏi phòng ngủ chính.
Sáng hôm sau.
Ôn Dĩ Phàm chẳng biết tại sao bỗng nhiên tỉnh lại, ngái ngủ mở mắt ra, bỗng chốc đối diện với Tang Diên. Cô như ngừng thở, ở trong đầu hiện lên mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.
Ấn tượng cuối cùng của Ôn Dĩ Phàm là, Tang Diên ôm cô vào phòng tắm, lau mặt cho cô.
Ôn Dĩ Phàm cười: “Có thể.”
Vừa vặn điện thoại di động reo lên.
Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn từ Tang Diên.
Tang Diên: 【 Khi nào tan việc? 】
Ôn Dĩ Phàm trả lời: 【 Ngay bây giờ. 】
Chú ý đến động tác của cô, Tô Điềm không nhịn được nói: “Lúc nào thì mình có thể gặp vịt vương một chút đây?”
Ôn Dĩ Phàm cong môi: “Lần sau nhé.”
“Được rồi.” Tô Điềm than thở, có vẻ ngưỡng mộ, “Cậu nói xem, cậu cũng làm phóng viên mà sao có thể yêu đương ngọt ngào như vậy. Mình có cảm giác là mình nên đổi bạn trai, tìm một người đáng thương bị mình cho leo cây mỗi ngày mà không nổi giận.”
Ôn Dĩ Phàm ngừng một lát: “Có nghiêm trọng như vậy không?”
Tô Điềm: “Có.”
Lại hạ mắt xuống, thì thấy tin nhắn thoại của Tang Diên.
“Vậy lát nữa em đến 'Tăng ca' nhé?”
“Anh uống rượu, không lái xe được.”
Ôn Dĩ Phàm chớp mắt, trả lời: “Được.”
Bên kia.
Chú ý đến động tác của Tang Diên, Tô Hạo An như cạn lời: “Cậu nói xem cậu có cần phải viện cớ như vậy không? Cứ nói thẳng một câu 'Anh đang tụ tập với bạn bè, em có muốn đến hay không?' không phải là được rồi sao?”
Tang Diên giương mắt, gõ gõ vào ly: “Tôi không uống à?”
“Ai mẹ nó không biết tâm lý của cậu là gì!” Tô Hạo An quả thực không chịu nổi: “Cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết khoe khoang bạn gái, từ hôm lão Tiền kết hôn cậu đem Ôn Dĩ Phàm đến, mẹ nó trong miệng cậu còn có chuyện gì khác để nói sao?”
Tang Diên không lên tiếng, lại uống một hớp rượu.
Tô Hạo An chỉ sợi lắc màu đỏ trên tay anh, lại nói: “Còn có cái vòng tay này. . .”
“Đúng.” Tang Diên cắt ngang lời anh, cả người dựa sát vào sofa, lười nhác nói: “Kiểu tình nhân, chị dâu của cậu tặng đấy.”
“. . .”
“Cũng không có biện pháp nào, cô nương người ta thích đeo vòng tay tình nhân với tôi.” Tang Diên khẽ nhếch cằm, giọng nói ngân nga kéo dài, đặc biệt thiếu đòn, “Tôi cũng không thể làm cô ấy mất vui được.”
Tô Hạo An văng tục, không thèm để ý đến anh nữa.
Chờ một lúc, chú ý thấy tin nhắn từ WeChat, Tang Diên đứng lên. Anh cầm áo khoác bên cạnh lên, tươi cười ra vẻ vô ý: “Đi đây. Ngại quá, có người đến đón tôi.”
Tô Hạo An ném khăn giấy lên người anh: “Cút đi! Ngàn vạn lần đừng trở lại!”
***
Ra khỏi đơn vị, Ôn Dĩ Phàm trực tiếp đi về hướng phố truỵ lạc. Đến cửa bar “Tăng ca”, cô nhắn tin cho Tang Diên, cũng không đợi ở bên ngoài mà trực tiếp đi vào trong.
Ôn Dĩ Phàm đi đến trước quầy bar.
Người pha rượu Hà Minh Bác đã biết cô, thấy cô đến, liền rót cho cô một ly nước.
“Chị không trực tiếp đi lên tìm anh Diên luôn sao?”
Ôn Dĩ Phàm cười, nói cám ơn. Cô suy nghĩ một chút, thấy như vậy cũng được, cũng không cần đợi Tang Diên xuống. Cô quay đầu nhìn về phía cầu thang: “Vậy tôi trực tiếp đi lên. . .”
Cô còn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị bắt lại từ phía sau.
Ôn Dĩ Phàm im bặt, có cảm giác rất rõ ràng là hơi thở của người sau lưng hoàn toàn không quen thuộc. Cô theo bản năng hất ra tay, đồng thời quay đầu lại. Ngay lúc đó, cô đối diện với khuôn mặt say khướt của Xa Hưng Đức.
Cô nín thở.
Xa Hưng Đức lại một lần nữa bắt lấy cánh tay cô, vẻ mặt rõ ràng không tỉnh táo: “Này, thật là Sương Hàng sao. Cậu đã nói cậu không nhận sai mà. . .”
Thể lực giữa nam và nữ khác xa nhau, Ôn Dĩ Phàm muốn tránh thoát, nhưng hoàn toàn không chống nổi sức mạnh của hắn. Cô nhắm mắt, rồi lại mở ra, không muốn lãng phí sức lực nữa. Cô chăm chú nhìn hắn ta, giọng lạnh nhạt: “Ông có chuyện gì?”
“Sao lại hỏi cậu có chuyện gì? Không phải là cậu muốn tìm cháu ôn chuyện cũ sao, lần trước thấy cậu sao lại làm như không nhìn thấy?” Xa Hưng Đức nói to, “Cháu đúng là không có lương tâm, lâu như vậy không thấy cậu cũng không —— “
Trong chớp mắt tiếp theo.
Cánh tay Xa Hưng Đức bị Tang Diên kéo mạnh ra.
Ôn Dĩ Phàm cảm nhận được Tang Diên kéo mình vào trong ngực, hơi thở ấm áp của anh bao lấy cô. Tinh thần cô buông lỏng, lúc này cô mới nhận ra cả cơ thể mình không thể khống chế mà run rẩy.
Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Xa Hưng Đức ở đây.
Đè nén sự chán ghét cùng cực, cô cố gắng bình tĩnh lại.
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu lên.
Rồi sau đó, đối mặt với khuôn mặt u ám của Tang Diên.
Cô run run môi, lại không thể nói ra lời.
Tang Diên mím môi, bàn tay khẽ vuốt lên cổ tay cô: “Không có chuyện gì chứ?”
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thấy vậy, Tang Diên mới thoáng an tâm. Anh quay đầu nhìn Xa Hưng Đức từ trên xuống dưới, biểu cảm bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt, giọng nói lạnh như băng.
“Ông là ai?”