Khó Dỗ Dành

Chương 6: Không phải nói với cậu

Chương Trước Chương Tiếp

Ôn Dĩ Phàm giật bắn mình, trong lòng kinh ngạc.

Đây.

Rõ ràng đã xóa tên cô rồi.

Mà sao xác chết còn vùng dậy??

Hơn nữa quăng cái dấu hỏi là ý gì vậy.

Ôn Dĩ Phàm di chuyển ánh mắt, chăm chú xem lại tin nhắn cô gởi đi ban nãy.

—— 'Năm mới vui vẻ nha ^_^'

Trong lúc nhất thời Ôn Dĩ Phàm không biết mình có cảm giác gì.

Cô chỉ là gởi tin nhắn chúc mừng năm mới, chứ có phải gởi tin nhắn lời lẽ bậy bạ gì đâu...

Vậy mà anh quăng lại cái dấu hỏi thật dọa người.

Ôn Dĩ Phàm cách màn hình bị anh làm cho hoảng sợ.

Phản ứng của anh với cô giống như với một người mà anh đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, quyết tâm cho đến già cũng không liên hệ qua lại gì.

Bất kể đối phương có nói gì, dù cho là lời chúc phúc, anh cũng phải quăng cái dấu hỏi đến chứng tỏ ta đây đang giận dỗi.

Dù cho Tang Diên đem tên cô ẩn đi.

Nhưng vòng bạn bè của cô.

Cũng không có.

Che giấu (ẩn đi).

Tang Diên.

“...”

Nghĩ như vậy, Ôn Dĩ Phàm lập tức mở vòng bạn bè của mình ra.

Thời gian này bận rộn, cô không thường xuyên cập nhật trên vòng bạn bè, tin đăng gần nhất đã là hai tháng trước. Lúc ấy cô vẫn còn ở Nghi Hà, hình như là trong chuyến công tác đến Thanh Ba thì có đăng tin trong nhóm.

Ôn Dĩ Phàm nhìn vào màn hình.

Đập vào mắt cô là một tấm hình cô chụp cùng các đồng nghiệp.

Trong hình những người khác vui cười thoải mái, tạo đủ loại tư thế chụp hình. Ôn Dĩ Phàm ngồi ở vị trí ngoài cùng bên trái, da cô trắng sáng trông như phản quang, cô chỉ ôn hòa nhìn thẳng vào ống kính, khóe môi nhẹ cong.

Khuôn mặt cực kỳ rõ ràng.

...

Hàng người dần dần nhích vào bên trong nhà vệ sinh, vừa lúc đó có người đi ra, đến lượt cô đi vào. Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần, đem điện thoại di động thả lại vào túi, bước vào trong.

Một lát sau, Ôn Dĩ Phàm đi ra ngoài.

Bồn rửa tay là dùng chung cho cả nam và nữ, rộng khoảng hai ba mét.

Ôn Dĩ Phàm mở vòi nước, suy nghĩ mông lung.

Vậy là lúc ở quán bar, anh cố ý giả vờ không nhận ra cô.

Gởi lời chúc năm mới cho cả nhóm cũng cố ý trừ cô ra.

Anh đứng cách bọn họ khoảng chừng mười mét, cả người dựa vào lan can, áo khoác bị gió thổi bay bay, đầu cúi xuống, thờ ơ nghịch điện thoại.

Tang Trĩ vừa nãy đi cùng anh giờ đã không biết đi đâu rồi.

“Vóc dáng anh ta đúng là vóc dáng lý tưởng em mơ ước đó.” Phó Tráng xúc động ngẩng đầu, “Hôm nay trời cao và pháo hoa có thể làm chứng, giúp đem đầu tôi bỏ lên thân thể anh ta không!”

Ôn Dĩ Phàm xoay lại nhìn cậu, buồn cười nói: “Sao em không xin luôn khuôn mặt của anh ta đi.”

Phó Tráng rõ ràng cũng có suy nghĩ này, có ý dao động: “Lấy cả người vậy có phải không tốt lắm không?”

“...”

Tiễn Vệ Hoa đột nhiên gọi hai người sang.

Đại khái là nãy giờ không để ý đến bọn họ, nên cảm thấy hơi ngại. Vì vậy anh gọi hai người đến, dùng phong thái cực kỳ chuyên nghiệp để nhắc nhở họ những điều cần lưu ý khi truyền hình trực tiếp.

Thời gian dần trôi.

Giao thừa sắp đến, không khí càng lúc càng náo nhiệt. Xa xa trên cao màn hình LED đã bắt đầu đếm ngược, bốn phía tiếng người ồn ào, ở phút cuối cùng, mọi người bắt đầu hô to lên.

“——59, 58, 57.”

...

“——5, 4, 3.”

“——2!”

“——1!”

Cùng với tiếng hô cuối cùng.

Là vô số pháo hoa bay lên, ở trong màn đêm vẽ nên những đường cong uốn lượn, rồi sau đó đột ngột nổ tung. Bầu trời như được thắp sáng bởi hàng trăm đóa hoa, lớp này tiếp lớp khác thi nhau nở rộ.

Mọi người rối rít nâng điện thoại lên chụp hình, ai cũng cố gắng nhướng người lên cao nhất để thu được hình ảnh đẹp.

Thấy Tiễn Vệ Hoa không có phân phó gì, Ôn Dĩ Phàm cũng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình.

Bị người phía trước che khuất nên cô nhích dần sang chỗ khác.

Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút.

Trong lúc vô tình, Ôn Dĩ Phàm bị đám đông đẩy ra bên ngoài, đến vị trí lan can. Thấy pháo hoa đã gần kết thúc, cô định quay về tìm Tiễn Vệ Hoa, đột nhiên bị một người đi ngang qua đụng vào.

Ôn Dĩ Phàm không giữ được thăng bằng mà bước về phía trước mấy bước.

Sau đó cô đụng phải một người.

Cô lập tức lui về sau, ngửa đầu, vô thức nói: “Xin lỗi.”

Lời vừa nói xong, mới phát hiện người bị cô đụng vào là Tang Diên. Lúc này, anh rũ mắt nhìn cô, không biểu lộ cảm xúc gì, hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“—— ừ, chuẩn bị trở về.”

Vì lịch sự, Ôn Dĩ Phàm lại nói xin lỗi lần nữa.

Tang Diên hời hợt quan sát cô, rồi sau đó, nhìn cô gật đầu một cái.

Như là ở tỏ ý bản thân đã nghe được.

Ôn Dĩ Phàm bước đi, mơ hồ nghe được anh nói với người trong điện thoại.

“Năm mới vui vẻ.”

Trở lại bên cạnh Tiễn Vệ Hoa, Ôn Dĩ Phàm không để ý sờ sờ mặt. Cũng may trên mặt cô vẫn còn khẩu trang, cô dừng động tác lại, thở nhẹ một hơi.

Che mặt, chắc anh không nhận ra đâu.

...

Bên kia.

Đang nói chuyện điện thoại cùng Tang Diên là người bạn cùng phòng thời đại học đồng thời là bạn thân của anh tên Tiền Phi. Tiền Phi vốn đang huyên thuyên nói chuyện, bị anh cắt ngang hai lần, yên lặng mấy giây: “Này, tôi đâu có quan tâm khi nào cậu trở về, nói với tôi làm gì? Dù sao thì cũng cám ơn, người anh em, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

Tang Diên nhíu mày: “Cậu cám ơn cái gì?”

Tiền Phi: “Cậu không phải vừa mới nói chúc mừng năm mới tôi sao?”

“Cậu có thể đừng tự mình đa tình được không?” Tang Diên kéo dài giọng, lười biếng nói, “Không phải nói với cậu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)