Khó Dỗ Dành

Chương 57: Ai đẹp trai hơn

Chương Trước Chương Tiếp

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm phát ngốc, cảm thấy đột nhiên có một cái nồi to đập vào trán cô. Cô cân nhắc lời anh nói, đang định giải thích, lại cảm thấy trả lời như thế nào cũng không đúng.

Nếu nói “Ừ”, vậy là khẳng định lời anh nói —— xác thực không phải là đang nhìn anh; nhưng nếu phủ định mà nói “Không phải”, lại cũng hình như là nói tiếp câu anh vừa nói —— đúng, đúng là không phải đang nhìn anh.

Ôn Dĩ Phàm như đâm vào ngõ cụt.

Cô nhận thấy Tang Diên có tư duy logic rất tốt, có thể hỏi một câu khiến đối phương dù trả lời như thế nào cũng đều đuối lý, đều có thể bị anh bắt bẻ.

Ôn Dĩ Phàm muốn đưa ra một câu trả lời an toàn nhất, nên cực kỳ cẩn thận suy nghĩ.

Cô bình tĩnh nhìn Tang Diên, thái độ không nóng không lạnh.

Nhìn điệu bộ chậm chạp của cô, ở trong mắt Tang Diên, cũng giống như xác nhận lời anh nói, nhưng vì bị anh chèn ép, nên không dám nói thật.

Tang Diên mím môi, trực tiếp kéo cuốn album ảnh trở về.

Nhìn thấy động tác của anh, Ôn Dĩ Phàm giương mắt.

Ánh mắt hai người gặp nhau.

Tang Diên chăm chăm nhìn cô, sau đó dời ánh mắt, đứng lên. Anh vứt quyển album sang một bên, không muốn nói đến chuyện này nữa, giọng nói lộ rõ vẻ không thoải mái: “Về ngủ đi.”

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, nhỏ giọng nói: “Nhưng em vẫn chưa xem xong.”

Ngũ quan của anh rất tuấn tú, anh vốn không thích cười, dáng vẻ bình thường luôn là hờ hững và tự phụ, như bảo người lạ chớ lại gần. Bây giờ đang nổi giận, khiến cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.

Vẻ sắc bén như được tăng lên gấp bội.

Mặc dù nghe Chung Tư Kiều nói vài lần, là khi Tang Diên làm mặt lạnh sẽ đặc biệt dọa người, nhiệt độ xung quanh có thể vì anh mà thấp đi vài độ. Mang cảm giác uy hiếp đến nỗi làm người khác không dám cất tiếng.

“Ồ.” Tang Diên ấn tay cô xuống, rất phách lối đưa ra lời mời: “Hay là lúc nào đó em kiểm chứng một chút?”

. . .

Theo hành động của anh, Ôn Dĩ Phàm không thể nào nghiêm túc xem ảnh được nữa. Cuối cùng cô chỉ qua loa lật bên trong tìm kiếm ảnh có Tang Diên, vội vã nhìn vài lần, sau đó liền bị anh thúc giục đi ngủ.

Trở về phòng, Ôn Dĩ Phàm thay quần áo khác, rồi cầm bút ghi âm Tang Diên tặng, nằm dài trên giường. Cô thoáng khẩn trương, qua một lúc lâu mới tìm được file ghi âm bên trong, mở ra nghe.

Giọng nói của Tang Diên từ bên trong truyền đến.

Giọng anh chậm rãi, khi nói chuyện hay lên giọng ở cuối câu, nghe rất đặc trưng.

“Ôn Sương Hàng, trong công việc nhớ chú ý an toàn. Người yêu của em dặn em phải bình yên trở về nhà.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm ngây ra, lại mở ra nghe đi nghe lại nhiều lần.

Chú ý an toàn.

Bình yên về nhà.

Tim Ôn Dĩ Phàm ngừng nửa nhịp, cô vô thức sờ vào sau tai mình, nhớ lại chuyện bị thương ở Bắc Du.

Đã qua một thời gian dài, vết thương đã lành, không để lại sẹo gì cả. Nhưng Tang Diên tựa như vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, mỗi khi cô phải tăng ca ra ngoài lúc nửa đêm, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ không ngủ chờ cô trở lại.

Ôn Dĩ Phàm hơi thất thần.

Qua một lúc lâu, mới dè dặt bỏ bút ghi âm vào trong hộp.

Ôn Dĩ Phàm nằm dài trên giường. Nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Tang Diên trong lễ tốt nghiệp.

So với lúc học cấp ba thì thành thục hơn một chút.

Nhưng so với bây giờ thì lại trẻ trung hơn.

Là một giai đoạn cô không được nhìn thấy, cũng chưa từng được tham dự.

Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chăm lên trần nhà, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Trong khoảnh khắc này.

Ôn Dĩ Phàm có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng, một loại cảm xúc đã xuất hiện vô số lần, nhưng trước đây cô vẫn chưa nắm bắt được.

Cũng sẽ, không bị bất kỳ điều gì ảnh hưởng, cùng người yêu của cô ấy hạnh phúc bên nhau.

Bên kia.

Tang Diên nhiều lần từ chối, nhưng vẫn bị buộc uống vài ly rượu, lúc này ở trong nhà lâu còn cảm thấy nóng lên. Anh buông lỏng cà vạt, rũ mắt liếc nhìn điện thoại, trả lời: 【 Đến thì gọi anh. 】

Sau đó tắt màn hình.

Tang Trĩ vào lúc này tiến đến bên cạnh anh, nói với anh: “Anh hai, em đến chúc mừng anh Tiền Phi rồi về trước nhé?”

Tang Diên liếc cô: “Tự đi về được sao?”

Tang Trĩ gật đầu: “Ngay gần cửa là trạm xe buýt rồi, em biết đường.”

“Ừ.” Tang Diên ngữ khí lười nhác, “Đi đường cẩn thận một chút.”

Chờ Tang Trĩ đi rồi, Tô Hạo An ngồi đối diện anh không nhịn được ồn ào: “Tang Đàn Ông, bạn gái của cậu rốt cuộc có đến hay là không?”

Tang Diên giương mắt.

Có thể vì uống rượu hơi nhiều, Tô Hạo An rất cao hứng: “Bạn gái này có phải là do cậu khoác lác bịa đặt ra không?”

Tang Diên cười nhạt, không thèm để ý đến anh ta.

Trần Tuấn Văn ngồi bên cạnh cũng phụ họa: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Nói xong, Trần Tuấn Văn giương mắt, vừa vặn nhìn thấy người đang tiến đến sau lưng Tang Diên, liền cợt nhả hỏi một câu: “Lão Hứa, cậu có cùng ý kiến với bọn tôi không?”

Theo lời này, Tang Diên liếc nhìn sang bên cạnh.

Người kia cũng đang mặc tây trang, đeo cà vạt màu đỏ sậm, hình như mới trở lại từ nhà vệ sinh. Tóc anh hơi rũ xuống trán, đường viền mí mắt rất sâu, đôi mắt như có mị lực, chỉ tùy tiện nhìn người khác một cái cũng giống như đang phóng điện.

Có thể là không nghe được trước đó bọn họ đang nói gì, anh cong khoé môi: “Ừ?”

“Đoàn Gia Hứa, “ thấy anh, Tô Hạo An rất khó chịu, kêu lên: “Cậu đi đâu vậy! Cậu mẹ nó kiểu người gì mà không chịu uống rượu! Vậy cậu đến làm gì! Nhanh chóng trở về Nghi Hà của cậu đi! Thật mẹ nó cạn lời! ! !”

Đoàn Gia Hứa khẽ cười một tiếng, giọng điệu ôn nhu như đang tán tỉnh: “Làm sao mà cậu có nhiều ý kiến với tôi vậy.”

Tang Diên chỉ xùy một tiếng, rồi lại uống một ngụm rượu.

Ngay lúc đó, Đoàn Gia Hứa liếc nhìn sang bên cạnh Tang Diên. Rồi anh hơi nhướng mày, nhìn về phía Tang Diên.

“Anh hai.”

“. . .” Bị xưng hô này của anh tra tấn cả một đêm, cộng thêm mới đây Ôn Dĩ Phàm nhắc đến chuyện “Gay”, Tang Diên trơ tráo không cười nói, “Có phải là cậu có bệnh gì khó nói không?”

Đoàn Gia Hứa tự nhiên cười: “Em gái của cậu đâu?”

Tang Diên tùy ý nói: “Mới vừa đi.”

“Vậy sao, cậu đưa chìa khóa xe cho tôi.” Đoàn Gia Hứa cầm áo khoác bên cạnh lên, vẻ mặt rất tự nhiên: “Giờ này cô gái nhỏ đi về một mình không an toàn, tôi đưa cô ấy về.”

Tang Diên trực tiếp ném chìa khóa xe cho anh: “Cậu chăm sóc tiểu quỷ này tốt thật đấy!”

Đoàn Gia Hứa cười: “Phải.”

Nghe anh nói vậy, Tang Diên lại một lần nữa nhìn về phía anh.

Người trước mắt có màu da trắng lạnh, vóc người cao gầy, cặp mắt đào hoa trời sinh. Ngũ quan cực kỳ xuất chúng, khi cười thì khóe mắt hơi cong, màu môi cũng đỏ hồng, từng đường nét trên khuôn mặt đều cực kỳ chói mắt.

Như một yêu nghiệt được đầu thai.

Nhìn đúng là rất hấp dẫn sự chú ý của các tiểu cô nương.

Tang Diên nhất thời nghĩ đến chuyện Ôn Dĩ Phàm nhìn ảnh tốt nghiệp của anh rồi khen Đoàn Gia Hứa đẹp trai. Mi tâm của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới, mang vẻ dò xét. Rồi sau đó, anh đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tuấn Văn đang ngồi bên cạnh: “Này.”

Trần Tuấn Văn đang xem điện thoại, mờ mịt ngẩng đầu: “Có chuyện gì?”

Tang Diên: “Hỏi cậu chuyện này.”

Trần Tuấn Văn: “?”

Tang Diên: “Đoàn Gia Hứa có đẹp trai không?”

Đoàn Gia Hứa vốn định đi, nghe nói như vậy lại dừng bước chân lại, chân mày khẽ nhếch.

“. . .” Trần Tuấn Văn cực kỳ cạn lời, “Cậu có bị bệnh không? Thành gay thật rồi sao?”

Tang Diên hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng lười tiếp tục hỏi anh, nhìn về phía Tô Hạo An.

“Tô Hạo An, cậu nói đi.”

“Đoàn Gia Hứa?” Tô Hạo An uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng lên. Anh nhìn chăm chú vào mặt Đoàn Gia Hứa, rồi lắc đầu một cái, “Bình thường thôi, còn không đẹp trai bằng một phần vạn của tôi.”

Đoàn Gia Hứa cong môi: “Vậy thì có chuyện gì xảy ra với cậu?”

Tô Hạo An: “?”

Đoàn Gia Hứa ung dung thong thả nói tiếp: “Vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt.”

“. . .” Tô Hạo An muốn nôn, nói luôn, “Cậu mẹ nó thật là mấy trăm năm không thay đổi một chút nào.”

Có cảm giác không thể có một câu trả lời bình thường từ Tô Hạo An, Tang Diên lại đưa ánh mắt dừng lại ở Trần Tuấn Văn: “Nhanh chóng trả lời.”

Trần Tuấn Văn bị anh làm phiền đến chết: “. . . Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, bạn trai của cậu đẹp trai nhất! Được chưa!”

“Ồ, vậy, “ Tang Diên không để ý lời anh nói, quay đầu, ý tứ không rõ mà nhìn chăm chú vào Đoàn Gia Hứa, “tôi và Đoàn Gia Hứa ai đẹp trai hơn?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)