Năm nay Tết Âm Lịch đến muộn hơn so với năm trước.
Gần đến cuối năm, Ôn Dĩ Phàm hẹn với Chung Tư Kiều sẽ gặp mặt rồi cùng nhau ăn tối. Chung Tư Kiều đã bắt đầu được nghỉ tết, vừa vặn hôm nay có việc ở gần đây, nên sẵn dịp đến gặp cô.
Sau khi tan việc, Ôn Dĩ Phàm gặp Chung Tư Kiều ở dưới lầu.
Tính ra hai người đã gần hai tháng không gặp nhau.
Đã qua hơn nửa mùa đông, màu da của Chung Tư Kiều trắng hơn trước kia một chút. Tóc cô ấy đã cắt ngắn, đuôi tóc uốn lọn nho nhỏ, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Hai người chọn một tiệm lẩu ở gần đó.
Ôn Dĩ Phàm dùng nước sôi để trụng sơ chén đũa, vừa suy nghĩ lan man.
Dần dần cô nhớ lại lúc Hướng Lãng mới về nước, cả nhóm cùng ra ngoài ăn tối. Lúc ấy Chung Tư Kiều thuận miệng nói, là Ôn Dĩ Phàm từng bị bỏng nước sôi, cho nên bọn họ không dám cho cô đụng vào nước sôi.
Hình như Tang Diên đã nghe được những lời đó.
Lúc này, Chung Tư Kiều lên tiếng: “Đúng rồi, chuyện cậu cự tuyệt Tang Diên hồi học cấp ba, bây giờ anh ấy có lật lại nợ cũ không?”
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần: “Anh ấy không đề cập đến.”
“Anh ta không để ý sao?”
“...” Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, “Mình không biết.”
“Anh ấy chắc không phải là kiểu người dễ giận như vậy. Mình cũng rất tò mò, bây giờ cậu với Tang Diên yêu nhau, anh ấy có cư xử như trước đây không?” Chung Tư Kiều hỏi, “Là suốt ngày trưng ra bản mặt thối, dáng vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung đó.”
Nếu là người khác làm chuyện như vậy, cô sẽ không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng thu dọn đồ đạc rồi đổi chỗ, đến khi nào vào học mới về lại chỗ ngồi.
Cũng sẽ không quay đầu lại, bộc lộ sự khó chịu với người kia.
Ngẫm nghĩ một lúc, Chung Tư Kiều lại cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ cũng rất đáng yêu: “Bây giờ khi cậu nổi giận với Tang Diên, anh ấy vẫn nhường cậu sao?”
Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Mình chưa từng nổi giận với anh ấy.”
“...” Chung Tư Kiều như không thể tin được: “Mình không nói là sau khi yêu nhau, hai người ở chung cũng gần một năm rồi, không lẽ cậu chưa từng nổi giận với anh ấy sao?”
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Chung Tư Kiều thật sự kính nể, cảm thấy cô hơi giống Bồ tát, đối với chuyện gì cũng có thể khoan dung tha thứ: “Vậy những khi hai người riêng tư bên nhau, Tang Diên là người rất ôn nhu sao?”
“Không phải, nhưng không có cái gì để khiến mình tức giận cả.” Ôn Dĩ Phàm cười cười, thấp giọng nói, “Hơn nữa, chuyện gì mình cũng muốn nhường anh ấy, muốn đối xử thật tốt với anh ấy.”
Chung Tư Kiều chưa từng nghĩ khi Ôn Dĩ Phàm yêu đương lại thành cái dạng này.
Cô không tiếp tục nói chuyện này nữa, cười híp mắt nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi Chấm Chấm, cậu dở thật đấy!”
“A?”
“Vừa mới yêu đương đã cùng người ta ở chung rồi.”
“...” -
Lúc Ôn Dĩ Phàm về đến nhà, Tang Diên vẫn chưa về.
Khoảng thời gian này, công ty anh nhận một hạng mục lớn, toàn bộ các phòng ban đều phải tăng ca. Có lúc thậm chí phải thức thâu đêm, sau đó mới về nhà ngủ.
Ôn Dĩ Phàm cũng không dám làm phiền đến anh.
Rửa mặt xong, lúc Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị ngủ, Tang Diên cũng vẫn chưa trở lại.
Chỉ gửi tin nhắn cho cô: 【 Em ngủ sớm một chút .】
Ôn Dĩ Phàm buồn ngủ, vừa ngáp vừa trả lời: 【 Khi nào thì anh tan việc? 】
Tang Diên: 【 Chắc hai, ba giờ sáng. 】
Ôn Dĩ Phàm định đợi anh về, vậy mà chơi điện thoại một lúc lại ngủ mất.
Cô cảm thấy Tang Diên sẽ không thể nào không để ý.
Cô sợ anh sẽ để ý.
Sợ chút tình cảm của anh đối với cô, cũng sẽ vì vậy mà dần dần biến mất.
“Em ăn cháo trước đi, để lát nữa sẽ nguội mất.” Tang Diên đột ngột lên tiếng, ngữ điệu rất không đứng đắn: “Tối nay muốn ôm thế nào thì ôm, cho em ôm ngủ luôn cũng được.”
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu nhìn anh: “Tang Diên.”
Tang Diên: “Làm sao?”
Em sẽ không giống như trước đây.
Em sẽ đối xử với anh thật tốt.
Em sẽ không làm tổn thương anh.
Cho nên chúng ta có thể luôn giống như bây giờ không?
Anh có thể luôn ở bên cạnh em không?
Tang Diên chờ một lúc lâu, thấy cô vẫn không nói lời nào. Đôi mắt anh nửa khép lại, trông như cực kỳ buồn ngủ: “Chỉ gọi anh một tiếng vậy thôi sao?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, ánh mắt dừng lại trên môi anh: “Không phải.”
Tang Diên lại nói: “Vậy —— “
Còn chưa nói xong, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên níu chặt áo anh, kéo về phía mình. Tang Diên bị bất ngờ, cả người cũng khom xuống theo động tác của cô.
Nhưng không hề có ý kháng cự.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Ôn Dĩ Phàm nuốt nước miếng, tự cổ vũ tinh thần, rồi nói: “Em muốn hôn anh.”
“...”
Nói xong cũng không đợi anh đáp lại, Ôn Dĩ Phàm nhón chân lên, ngửa đầu hôn một cái lên môi anh.
Chỉ một chút rồi lùi lại.
Hai người lại đối mặt lần nữa.
Ôn Dĩ Phàm ngừng thở, hắng giọng một cái: “Em đi ra ngoài trước...”
Ánh mắt Tang Diên thâm trầm, chợt kéo lấy cổ tay cô, bắt cô trở lại. Anh áp mặt vào sát mặt cô, sóng mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô, hơi thở hai người quấn quýt.
“Đây mà gọi là hôn sao.”
Ôn Dĩ Phàm ngửa đầu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cả người anh dựa vào tường bếp, thân hình cao lớn như có thể khống chế cô, nhưng hơi thở lại quen thuộc và dễ chịu. Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, tựa như có thể nghe được tiếng mưa phùn tí tách rơi bên ngoài.
“Ôn Sương Hàng.” Tang Diên nhẹ giọng hỏi, “Đây không phải là lần hôn đầu tiên.”
“...”
Tang Diên cười: “Cho nên, anh cũng không bị xem là tùy tiện chứ?”
Ôn Dĩ Phàm không hiểu anh đang nói gì: “A?”
“Em nói xem số phận của anh là sao đây? Vừa sáng sớm đã bị em hết ôm rồi lại hôn.” Tang Diên đưa tay lên, lòng bàn tay khẽ vuốt ve lên má cô: “Sau đó thì sao, muốn hôn lại không hôn cho đàng hoàng.”
“...”
“Ôn Sương Hàng, nếu em muốn tán tỉnh anh, “ Tang Diên bỗng nhiên cười một tiếng, “Có thể nghiêm túc một chút hay không?”
Ôn Dĩ Phàm hơi lúng túng, cảm thấy chính mình đã làm khá tốt rồi: “Như thế nào mới được tính là nghiêm túc?”
Nghe vậy, Tang Diên cúi đầu xuống, cực kỳ kiên nhẫn, bắt đầu cầm tay chỉ việc mà dạy cô, làm thế nào để chắc chắn trói buộc anh vào ngục: “Nhìn anh cho thật kỹ đây.”
Ôn Dĩ Phàm ngoan ngoãn nghe theo, chăm chú nhìn anh.
Giọng nói của Tang Diên rất nhẹ: “Dựa vào gần anh một chút.”
Như bị mê hoặc, Ôn Dĩ Phàm lại hướng gần về phía anh một chút.
“. . . Sau đó thì sao.”
“Sau đó?”
“...”
Hơi thở của Tang Diên hơi trầm xuống, tay nắm lấy cằm cô, cảm giác chiếm hữu mãnh liệt như muốn nghiền nát cô. Ngay sau đó, nụ hôn của anh mạnh mẽ rơi xuống, giọng anh khàn khàn, lời nói mơ hồ không rõ.
“—— không phải là anh bị mắc câu.”