Câu nói này khiến Ôn Dĩ Phàm nhớ lại chuyện năm ngoái, Tang Diên nói với cô trong nhà có họ hàng đến thăm, nên toàn bộ mấy ngày đầu năm đều không về nhà ngủ. Môi cô run run, không nói nên lời, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: “Em không có khái niệm ăn Tết gì đâu, anh cứ yên tâm ở với gia đình là được rồi.”
“Đi thăm họ hàng mệt chết đi được,“ Tang Diên cười, “Em thấy anh là kiểu người thích vui vẻ ăn Tết sao?”
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết nên nói gì, cắn táo, rồi tiếp tục xem phim.
Tâm tư lại không hề đặt ở đó.
Nghĩ đến những tin nhắn mới vừa rồi của Trịnh Khả Giai, cộng với việc Tang Diên trong chớp mắt có thể nhận ra cảm xúc của cô, Ôn Dĩ Phàm không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào.
Những thứ cảm xúc hỏng bét kia, dường như đã bị một tâm sự khác thay thế.
Không thể nói là tệ hơn.
Nhưng khiến Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hơi buồn bực.
Một phần là bởi vì những chuyện hư hỏng trong nhà.
Nhưng nhiều hơn, là bởi vì cách phản ứng của Tang Diên và của chính bản thân cô.
Biết là năm mới cô không trở về nhà, Tang Diên dù không biết nguyên nhân, nhưng anh cũng không hỏi. Có thể là sợ đề tài đó sẽ khiến cô khó chịu, cho nên anh chỉ làm theo cô, trực tiếp đến đây ở bên cạnh cô.
Nhưng đối với những chuyện này, phản ứng duy nhất của cô là trốn tránh. Hoàn toàn không muốn nhắc đến một chút nào.
Anh muốn biết, nhưng cô không muốn nói.
Vậy thì anh xem như là chính mình không muốn biết.
Ôn Dĩ Phàm quyết định, rồi đột ngột gọi: “Tang Diên.”
Ánh mắt Tang Diên đang đặt ở TV, anh thờ ơ đáp: “Ừ?”
“Vừa rồi là Trịnh Khả Giai nhắn tin cho em,“ Ôn Dĩ Phàm cũng nhìn về phía TV, cố làm ra vẻ bình thường: “Cô ấy nói là mẹ em hỏi em năm nay có về nhà ăn Tết không.”
Lời này là ý gì.
Ba cô có tình huống gì không tốt chứ.
Ba cô rõ ràng rất ổn mà.
Vài ngày trước, còn nói với cô, qua một thời gian ngắn nữa sẽ về nhà mà.
Đưa giấy phép nghỉ học cho bảo vệ, Ôn Dĩ Phàm ra khỏi trường học, lấy điện thoại từ trong cặp ra. Cô mở máy, như muốn xác nhận mọi việc, cô lập tức gọi điện cho Triệu Viện Đông
Qua một lúc lâu, đầu kia mới nhận.
Giọng Triệu Viện Đông nức nở, rõ ràng là vừa khóc xong: “A Hàng...”
Vào giờ phút này.
Ôn Dĩ Phàm mới thật sự tin lời Chương Văn Hồng. Môi cô run run, như có gì đó nghẹn ở cổ, không thể nói nên lời. Cũng không muốn nghe Triệu Viện Đông nói.
“Mẹ bảo bác cả đi đón con, nhưng chắc một lúc lâu nữa bác mới đến được.” Triệu Viện Đông cố gắng bình tĩnh lại, nói cho xong: “Con đón xe đến thẳng bệnh viện thành phố đi, sau đó bác gái con đón con lên.”
“...” Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng đáp, “Dạ.”
Ôn Dĩ Phàm cúp điện thoại, đi đến trạm xe bên cạnh trường.
Trường trung học Nam Vu theo kiểu giáo dục khép kín, vị trí địa lý cũng khá hẻo lánh, xung quanh rất vắng vẻ. Ôn Dĩ Phàm đợi vài phút, vẫn không thấy có xe taxi nào đi ngang qua.
Vừa vặn có một chiếc xe buýt trờ đến, Ôn Dĩ Phàm không đợi thêm nữa, trực tiếp bước lên xe.
Lúc này, trên xe ngoại trừ cô và tài xế, không còn ai khác nữa. Ôn Dĩ Phàm đi về phía đuôi xe, cảm thấy trong lòng trống rỗng, thế giới xung quanh cô lung lay như sắp sụp đổ xuống.
Xe khởi động.
Đi về phía trước được vài giây, lại chợt dừng lại.
Ôn Dĩ Phàm đang ngồi, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước. Cô giương mắt, chỉ thấy cửa xe buýt mở ra, cậu thiếu niên lên xe, nói cám ơn tài xế, rồi vừa thở hổn hển vừa đi về phía cô.
“...” Ôn Dĩ Phàm lúng túng nói, “Sao cậu lại ra đây?”
“Bỗng nhiên không muốn học.” Tang Diên ngồi xuống bên cạnh cô, thuận miệng nói, “Nếm thử mùi vị trốn học một chút.”
Nếu như là bình thường, Ôn Dĩ Phàm có thể sẽ nói thêm vài câu với cậu. Nhưng vào giờ phút này, cô không có chút tâm tình nào để nói chuyện, chỉ mím môi, rồi cụp mắt xuống.
Thật kỳ lạ, nước mắt như cũng theo cậu mà đến, lúc này cũng được thể dâng lên.
Qua vài giây.
Tang Diên thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không phải. Tính cách của cô ấy là như vậy, quen được ba cô ấy cưng chiều.” Tang Diên nói lời này chắc là vì chuyện Trịnh Khả Giai tùy tiện đem đồ uống cho cô, Ôn Dĩ Phàm giải thích, “Thói quen của cô ta là như vậy, lúc nào cũng dùng đồ tốt nhất, không bao giờ chịu tạm bợ, không thích đồ gì thì người khác phải giải quyết giúp.”
“Là một người từ nhỏ đến lớn được cưng chiều.” Ôn Dĩ Phàm giải thích, cô nói chuyện rất bình tĩnh và ôn hòa, “Ba cô ấy rất thương cô ấy, hơn nữa so ra em lại lớn hơn cô ta vài tuổi, cho nên nhường em gái cũng là chuyện bình thường.”
“Nhường em gái?” Tang Diên cười, “Quy tắc này ở đâu ra vậy?”
“...”
Nói đến đây, trong đầu Ôn Dĩ Phàm hiện lên dáng vẻ Tang Diên đối xử với Tang Trĩ.
Không đợi cô trả lời, Tang Diên bỗng nhiên nghiêng về phía sau một chút, cả người dựa vào ghế sofa. Đồng thời, anh cũng kéo cánh tay cô, hướng về phía mình.
Ôn Dĩ Phàm bất ngờ không kịp đề phòng mà nhoài lên người anh.
Rồi sau đó, anh dùng sức, ôm sau lưng cô, đỡ cả người cô lên người mình. Sau đó anh cũng không có thêm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ là lặng yên ôm cô.
Tư thế này vừa ái muội lại vừa thân mật.
Ở khoảng cách gần với anh, Ôn Dĩ Phàm hơi lúng túng, cô cúi đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
Tang Diên rất thẳng thừng: “Ôm một chút.”
“...”
“Em nói xem em ăn thức ăn đi đâu hết rồi, xương em cộm lên làm anh bị đau quá đây.” Tang Diên đưa tay nhéo nhéo vào bắp tay cô: “Khi nào thì có thể mập lên vậy?”
Ôn Dĩ Phàm lập tức nói: “Bạn em nói là em mập mà.”
Tang Diên nhíu mày: “Ai vậy? Cố ý nói vậy cho em khó chịu sao?”
“...” Ôn Dĩ Phàm mím môi, lại không nhịn được cười: “Anh có phải là vô lý quá không?”
Muốn cho cô mập hơn.
Nhưng nghe người khác nói cô mập, thì lại đâm người ta.
Tang Diên nhìn cô cười, rũ mắt: “Sao em lại công kích người thân vậy.”
Ôn Dĩ Phàm cũng cười.
Phòng khách cũng không yên tĩnh, ngoài tiếng hai người trò chuyện, còn có tiếng động từ bộ phim đang chiếu. Nghe vừa gây cấn vừa ồn ào, nhưng lại không có ai chú ý đến.
Qua thật lâu, Tang Diên duỗi tay chạm vào khóe mắt cô, rồi bỗng nhiên gọi cô: “Ôn Sương Hàng.”
“Ừ?”
“Đừng nghe em kế em nói bậy, cũng đừng đem những tiêu chuẩn ngu ngốc đó áp dụng ở đây, biết không?” Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, ung dung thong thả nói: “Em cho rằng đồ ăn trong nhà này là anh mua bừa sao?”
Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn, môi run run.
“Tất cả đều là chọn cho em. Nhưng nếu em không thích thì để lại hoặc là vứt đi.” Ngữ điệu của Tang Diên rất bằng phẳng, lại như hơi có điểm không thoải mái, “Còn nữa, nói gì em kế em là thói quen như vậy.”
“...”
“Dùng tiêu chuẩn chọn người yêu của em để chọn mọi thứ khác, “ Tang Diên nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hôn một cái vào khóe môi cô, cực kỳ ngạo mạn nói: “Bất kể cái gì em cũng phải dùng thứ tốt nhất, hiểu chưa?”
Xem phim xong trở về phòng.
Ôn Dĩ Phàm cố nhớ lại nội dung, nhưng có cảm giác như chưa hề xem phim, không thể nhớ nổi bất kỳ tình tiết nào. Cô bỗng nhiên ý thức được là mình hoàn toàn không thích hợp xem phim cùng Tang Diên.
Chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi sự chú ý của cô dường như đều tập trung vào anh, việc chuyên tâm xem phim bình thường cũng biến thành một vấn đề khó khăn.
Lần nào cũng như vậy.
Ôn Dĩ Phàm mím môi, cơ thể dường như vẫn còn lưu lại hơi thở của Tang Diên, như anh chỉ mới vừa ôm cô một giây trước vậy. Cô hồi tưởng lại khung cảnh mình ngồi trong lòng Tang Diên, khuôn mặt lại đỏ bừng lên.
Cô ổn định lại hô hấp, quyết định đi tắm để bình tĩnh lại.
Vào phòng tắm, Ôn Dĩ Phàm cởi quần áo, mở nước ở vòi hoa sen.
Dần dần, suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm trôi xa, lại nghĩ đến tin nhắn của Trịnh Khả Giai.
Lúc này cô chỉ nhớ đến một từ.
Khi bắt đầu than phiền, Trịnh Khả Giai dùng từ “Bọn họ” .
Vậy nên lần này không chỉ có Xa Nhạn Cầm đến. Có thể còn có Tô Lương Hiền và Ôn Minh, cùng với... Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại nhớ lại, lúc trước ở bệnh viện Bắc Du nhìn thấy gã đàn ông trung niên kia.
Là Xa Hưng Đức.
Em trai của Xa Nhạn Cầm.
Có thể hắn cũng đến.
Dù Ôn Dĩ Phàm không muốn, nhưng mỗi lần nghĩ đến những người này, tâm trạng của cô vẫn sẽ không thể khống chế được mà chịu ảnh hưởng. Nhưng rất kỳ lạ, là giờ phút này khi nghĩ đến, cô lại chỉ cảm thấy trong lòng không gợn sóng.
Cho dù có ảnh hưởng, cũng là rất ít.
Ít đến không đáng kể.
Mọi cảm xúc của cô, đều đã bị một người khác cực kỳ bá đạo chiếm lấy. Không còn sót lại chỗ trống cho bất kỳ ai khác.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên chạm vào khóe môi mình.
Hình như chỉ cần có anh ở bên cạnh.
Mọi nỗi buồn, như có thể tiêu tan không còn chút tăm hơi.