Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhận xét gì đối với lời anh vừa nói, chỉ ừ một tiếng.
Cô cũng không thể nào kiểm chứng được mức độ chân thật của chuyện này.
Nhưng điểm làm cô nghi ngờ nhất chính là, không biết tại sao bọn họ lúc liên hoan tốt nghiệp, lại nhắc đến chuyện hồi học cấp ba của Tang Diên. Dù sao thì chuyện của hai người bọn họ, hình như ngay cả Tô Hạo An cũng không biết tí nào.
Hơn nữa, tính tình Tang Diên lại kiêu ngạo như vậy, anh tuyệt đối sẽ không đem chuyện thất bại của mình tùy ý kể cho người khác nghe, cũng sẽ lười đi tâm sự kể khổ với người khác.
Cho nên Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ ra nguyên nhân hợp lý gì khiến mọi người đề cập đến chuyện này.
Tuy nhiên cũng có một khả năng, là đang lúc vui đùa với bạn bè, nên anh vô tình nói ra?
Dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi.
Tưởng tượng tình huống như vậy, hình như cũng có vẻ hợp lý.
Ôn Dĩ Phàm không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Cô ngược lại cũng chưa từng nghĩ.
Bản thân cô sẽ theo phương thức này trở thành cái “Tốt nhất” kia.
“Sau đó đàn anh Tang còn nói,“ Mục Thừa Duẫn nghiêng đầu nhìn cô, bổ sung thêm: “Nếu gặp lại, anh ấy có thể sẽ theo đuổi người này một lần nữa, nhưng tình cảm và thái độ chắc chắn sẽ khác hẳn trước kia.”
Ôn Dĩ Phàm chuyển tay lái, không lên tiếng.
Nói xong, Mục Thừa Duẫn an tĩnh vài giây, như là đang suy đoán cảm nghĩ của cô. Anh cười nhạt, ngữ điệu bình thản nói: “Dù sao thì cũng chỉ là lời nói lúc say rượu, không nhất định là suy nghĩ thật sự.”
Nói câu này xong, bên trong xe lại rơi vào trầm mặc.
Chuyện này tuy không quá nghiêm trọng, nhưng đối với Ôn Dĩ Phàm là một học sinh ngành múa, thì ảnh hưởng cũng không thể xem là nhỏ. Tuy cô lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào khác. Chỉ có thể nghe theo lời bác sĩ dặn dò, hy vọng có thể sớm hồi phục.
Chờ sau khi bình phục, sẽ cố gắng luyện tập bổ sung để bắt kịp tiến độ.
Nhưng trước khi học kỳ mới đến.
Khiến Ôn Dĩ Phàm rất bất ngờ là, một đêm Triệu Viện Đông đến phòng cô, lúng túng hỏi cô có đồng ý chuyển về ban phổ thông bình thường không.
Cô thấy hoang đường đến cực điểm.
Chỉ cảm thấy vết thương nhẹ như thế này không thể khiến cô vứt bỏ công sức học múa mười mấy năm được.
Ôn Dĩ Phàm không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
Nhưng Triệu Viện Đông cố gắng thuyết phục cô.
Ôn Dĩ Phàm mới dần dần nhận ra, Triệu Viện Đông hình như cũng không phải vì lo lắng vết thương ở chân cô mới đề nghị như vậy. Sau đó, cô vô tình nghe được bố dượng và Triệu Viện Đông nói chuyện, là bởi vì cô học ban năng khiếu, kỳ nghỉ tập huấn tốn kém quá nhiều.
Không riêng gì lần này.
Tiếp theo mỗi một kỳ nghỉ đều phải tập huấn, mỗi lần đều phải tốn tiền.
Sẽ trở thành gánh nặng cho họ.
Triệu Viện Đông không có công việc, tích góp trong tay bà đều do Ôn Lương Triết để lại, bây giờ cũng đã góp chung vào tài sản của gia đình mới.
Bố dượng bên kia không tình nguyện bỏ ra số tiền này, nên nhân cơ hội này, bảo Ôn Dĩ Phàm chuyển qua ban văn hóa. Thái độ của ông rất cứng rắn, nói ra vô số lý do, thêm vào đó tính cách của Triệu Viện Đông vốn không có chủ kiến, nghe ông nói nhiều thì cũng đồng ý theo.
Sau đó, dù Ôn Dĩ Phàm phản đối cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Người lớn đã quyết định, con cái dù không muốn, cũng không thể phản kháng, chỉ đành nghe theo.
Lớp mười một học kỳ mới bắt đầu, Ôn Dĩ Phàm chuyển về ban văn hóa bình thường.
Nghe tin này, các bạn học trong lớp đều cực kỳ ngạc nhiên, cảm thấy không thể hiểu nổi. Chuyện này cũng tương đương với, vào lớp mười hai gần đến kỳ thi đại học, thì một người giỏi nhất ban tự nhiên đột ngột chuyển sang ban xã hội.
Một số bạn bè có quan hệ tốt với cô thay nhau đến hỏi han cô.
Ôn Dĩ Phàm không đề cập với ai về nguyên nhân chính là gia đình thấy chi phí quá lớn nên không muốn gánh vác. Cho nên, cô nói dối với tất cả mọi người, nói phóng đại hơn về bệnh tình của mình.
—— bởi vì chân bị thương, nên sau này không thể múa được nữa.
Tang Diên là người cuối cùng đến hỏi thăm cô.
Qua nửa phút.
Tang Diên: 【 Ôn Dĩ Phàm 】
Sau đó dừng lại.
Chỉ gọi họ tên đầy đủ ra, mà không nói gì khác, làm cho người ta sợ hãi không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Ôn Dĩ Phàm thấp thỏm bất an chờ năm sáu phút.
Đầu kia mới cực kỳ chậm chạp, gửi đến một câu.
【 Làm người phải dám chịu trách nhiệm một chút.】
“. . .”
Tang Diên đã nói đến như vậy rồi, Ôn Dĩ Phàm cũng cảm thấy hành vi của mình đặc biệt bỉ ổi vô sỉ. Hơn nữa, cô cẩn thận suy nghĩ lại, cô cũng không thể ở luôn trong công ty không về nhà, đằng nào sớm muộn gì cũng phải đối mặt nhau thôi.
Trốn tránh cũng không có tác dụng gì cả.
Thôi thì dứt khoát nhanh chóng giải quyết cho xong đi.
Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh trả lời:【 Vậy tôi cố gắng hoàn thành công việc sớm một chút rồi trở về. 】
Để lời nói của mình có độ tin cậy cao hơn, gửi tin nhắn xong, qua một giờ nữa Ôn Dĩ Phàm mới đứng dậy ra khỏi công ty. Trên đường đi, cô luôn suy nghĩ xem khi về đến nhà sẽ nói như thế nào.
Đầu tiên phải cân nhắc chọn từ thích hợp.
Nghĩ ở trong đầu xong còn chưa đủ, Ôn Dĩ Phàm quyết định phải chuẩn bị thật tốt, sợ bản thân trong lúc nói sẽ quên mất lời. Cô lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm ghi nhớ, như đang viết bản thảo, từng dòng từng dòng gõ xuống.
Chờ Ôn Dĩ Phàm về đến nhà, thì cô đã chuẩn bị xong các lý do giải thích cực kỳ có thành ý.
Ôn Dĩ Phàm thay dép đi trong nhà, liếc nhìn về phía phòng khách.
Không thấy bóng dáng của Tang Diên.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân đi đến ghế sa lon rồi ngồi xuống. Cô rót nước vào ly, nhân tiện chú ý động tĩnh chung quanh, nghe được từ nhà vệ sinh truyền đến tí tách tí tách tiếng nước chảy.
A.
Đang tắm.
Ôn Dĩ Phàm uống một ngụm nước, bình ổn tâm trạng. Cô lại lần nữa mở điện thoại lên, nhìn chăm chú vào bản ghi nhớ cô vừa chuẩn bị, lặng lẽ thầm ôn lại vài lần.
Nghe được tiếng mở cửa nhà vệ sinh, Ôn Dĩ Phàm mới đặt điện thoại xuống.
Truyền đến tiếng dép của Tang Diên đi trên sàn nhà.
Một giây sau, Tang Diên xuất hiện ở trước mặt Ôn Dĩ Phàm.
Trên đầu anh quấn khăn lông, nửa người trên để trần, chỉ mặc một cái quần sọc. Vóc người anh cường tráng, lộ ra khối cơ bụng rõ ràng. Nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm, anh cũng không hoảng hốt không vội vàng, chỉ rũ mắt: “Còn biết trở về sao?”
Nhìn thấy cảnh này, đầu Ôn Dĩ Phàm lập tức như bị bơm đầy máu.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng nhìn anh, rồi vội dời mắt.
Cảm giác trấn tĩnh vừa rồi đã bị hành động của anh làm biến mất không còn một mẩu. Cô nhẫn nhịn, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tang Diên, chúng ta lúc trước đã thống nhất rồi. Ở khu vực công cộng, không thể ăn mặc quá hở hang.”
“Ồ.” Tang Diên kéo cái áo ngắn tay bên cạnh qua, mặc lên: “Tôi đây không phải là đành buông xuôi theo số mệnh sao?”
Khóe mắt thấy anh đã mặc áo xong, Ôn Dĩ Phàm mới ngước mắt nhìn anh: “Cái gì?”
Lần này Tang Diên không ngồi ở chỗ anh thường ngồi, mà ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Anh cũng nghiêng người rót nước, dài giọng nói: “Hôn cũng đã hôn qua rồi, sờ thì cũng đã sờ qua. Bây giờ có mặc quần áo thì đối với em cũng có khác gì không mặc đâu.”
“. . .”
Khoảng cách xích gần lại.
Ôn Dĩ Phàm trong chớp mắt ngửi được mùi gỗ đàn hương trên người anh, cùng với mùi rượu nhàn nhạt.
Cô mím môi, cố gắng chuyển đề tài: “Anh uống rượu sao?”
Tang Diên nghiêng đầu, miễn cưỡng đáp: “Ừ.”
“Vậy tôi cũng sẽ không quấy rầy anh lâu đâu. Chúng ta mau chóng nói xong chuyện này đi, để anh có thể nghỉ ngơi sớm.” Khoảng cách này khiến Ôn Dĩ Phàm hơi khẩn trương, cô nhìn vào mắt anh, cố giữ vẻ thản nhiên, nói: “Là như vầy, sáng nay sau khi đi ra ngoài, tôi mới phát hiện ra là khi tôi mộng du sẽ không có cảm giác về phương hướng.”
Tròng mắt Tang Diên đen nhánh, thẳng thắn chăm chú nhìn cô.
“Tôi dùng cái ghế để ngăn cửa cũng không có tác dụng gì, khoảng thời gian này, anh nhớ khóa cửa khi ngủ là được rồi.” Không muốn để cho anh thấy mình ngượng ngùng, Ôn Dĩ Phàm không né tránh ánh mắt của anh: “Tôi cũng sẽ sớm đi bệnh viện —— “
Không đợi cô nói xong, Tang Diên bỗng nhiên giơ tay lên.
Nhìn chằm chằm vào động tác của anh, lời đang định nói bỗng bị nghẹn ở cổ cô.
Động tác của Tang Diên như cố ý làm thật chậm lại, vẻ mặt anh thờ ơ và nhàn tản. Anh ung dung thong thả chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ ở đầu ngón tay lạnh buốt.
Chỉ một chút rồi thu tay lại.
“Em đỏ mặt rồi.”