Khó Dỗ Dành

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú màn hình một lúc lâu, bị hai chữ “Dục vọng” và “Chiếm hữu” làm cả da đầu tê dại. Cô cứng ngắt cả người, đầu ngón tay run run, chậm rãi gõ ra một dấu hỏi.

Cô còn chưa kịp gửi đi, thì Tô Điềm vừa từ phòng máy trở lại đã cắt ngang sự chú ý của cô.

Tô Điềm lăn ghế trượt đến bên cạnh cô, nói thầm thì: “ Cmn, mình vừa vào thì nhìn thấy cậu sinh viên thực tập mới kia, làm mình tưởng bản thân đi nhầm chỗ, giật cả mình.”

Vô thức bấm tắt điện thoại, Ôn Dĩ Phàm giương mắt: “Ừ?”

“Cậu sinh viên thực tập mới đến đó!” Tô Điềm giả vờ lơ đãng mà ánh mắt giống như vừa rơi vào bể tình: “Ôi trời, mình yêu quá. Vừa như cún con mà lại soái. Cún con soái ca, lại cao lại đẹp trai lại đáng yêu nữa.”

Ôn Dĩ Phàm buồn cười nói: “Sao mình lại không thấy cậu gọi Đại Tráng là cún con vậy?”

Vừa vặn Phó Tráng từ đâu đi ngang qua.

Tô Điềm liếc mắt, rất thẳng thừng nói: “Cậu ấy cùng lắm là một con chó vườn nhỏ thôi.”

“. . .” Phó Tráng lập tức dừng lại, mặc dù không nghe được nội dung phía trước, nhưng cậu vội nhảy vào ngồi, hét lên: “Chị Điềm, sao chị lại công kích em! Sao lại nói em quê mùa!”

Tô Điềm nói vài ba câu đem đuổi anh đi: “Không phải nói em.”

Chờ Phó Tráng đi rồi, Tô Điềm lại tiếp tục tám chuyện cùng Ôn Dĩ Phàm: “Sao mình có cảm giác cún con cứ một mực nhìn sang chỗ chúng ta vậy, là để ý cậu hay để ý mình đây?”

Vừa dứt lời, khóe mắt cô liếc sang khuôn mặt Ôn Dĩ Phàm, cô lập tức sửa lại: “Được rồi, là mình tự rước lấy.”

Không thể nào quên là anh nhỏ yếu, hèn mọn, bị cô khi dễ một lần kia.

Còn cô chính là một gã khách làng chơi, vui một lúc xong rồi vô tình quên mất.

Thời gian lâu dài, Ôn Dĩ Phàm bắt đầu cảm thấy, bản thân mình khi mộng du giống như bị hồn ai xuyên vào, biến thành một khách làng chơi. Mà ở trong nhà, người duy nhất có thể cho cô 'chơi', cực kỳ xui xẻo lại là nhân vật nổi tiếng phố ăn chơi, Tang đầu bảng.

Giá trị của anh cao đến nỗi không người nào có thể gánh được.

Cô thiếu nợ thật mệt mỏi.

Giống như trời lặng trước khi giông bão.

Luôn có cảm giác Tang Diên ngoài mặt bình tĩnh là vậy, thì không biết sau lưng có chuẩn bị cái gì để đối phó với cô không.

Sau ngày lễ 1-5, tổ chuyên mục lại tuyển thêm hai phóng viên mới.

Mấy ngày sau, chủ nhiệm đặc biệt chọn một ngày có đủ mặt mọi người, định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để chào đón người mới. Buổi trưa, thông báo về buổi họp mặt được phát ra, nhưng địa điểm vẫn còn chưa chắc chắn.

Nhận được thông báo này, Phó Tráng ra vẻ ủy khuất chạy đến than phiền với Ôn Dĩ Phàm: “Chị, chủ nhiệm nói buổi tiệc này cũng tính là để hoan nghênh em luôn đó!”

Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp: “Vậy thì sao?”

“Em đến đây thực tập đã bốn tháng rồi! Chú ấy nói là chú ấy không bao giờ bên nặng bên nhẹ, “ Phó Tráng ra vẻ bực bội: “Còn bảo em không nên cảm thấy bị lạnh nhạt!”

“Vậy là tốt mà.” Ôn Dĩ Phàm an ủi: “Nếu buổi tiệc này mà không tính phần em vào, chỉ là hoan nghênh bọn Phương Lê thôi, thì em ở trong tổ có khác gì không khí đâu?”

“. . .” Phó Tráng yên lặng ba giây: “Nghe cũng có mấy phần đạo lý đó.”

Mục Thừa Duẫn ở một bên nghe được hai người nói chuyện, cũng tham dự vào: “Chị Dĩ Phàm, buổi tối chị có đến chứ?”

Buổi tụ họp này cũng không bắt buộc, dù sao thì ngày mai phần lớn mọi người vẫn phải đi làm, nên chủ nhiệm nói là dựa trên nguyên tắc tự nguyện thôi. Nhưng theo phép lịch sự, mọi người phần đông là sẽ tham gia.

Buổi tối Ôn Dĩ Phàm có cuộc hẹn phỏng vấn qua điện thoại với một chuyên gia, nên cũng không chắc chắn có tham gia được không.

“Cũng không chắc, để chị xem tình huống thế nào đã.”

Phó Tráng 'A' lên, có chút thất vọng: “Chị, buổi tối chị có việc sao?”

Phó Tráng lại hào hứng: “Nói cái gì?”

Mục Thừa Duẫn suy nghĩ một chút, có vẻ không tỉnh táo lắm: “Lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ nổi.”

Phó Tráng bị anh làm mất hứng, nghẹn lời: “Vậy thì cậu cũng đừng nói!”

“. . .”

Đề tài cứ như vậy lướt qua.

Nghe người khác nhắc đến chuyện quá khứ của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm tuy không tham gia vào câu chuyện, nhưng tâm trạng có gì đó rất lạ. Cô cúi đầu, nhìn chăm chú vào bọt rượu trong ly, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

***

Ngày mai còn phải đi làm, hơn nữa Ôn Dĩ Phàm bận rộn cả ngày, lúc này đã thật sự mệt mỏi. Cô không ở lại lâu, cố uống cạn ly rượu trong tay, rồi tìm một lý do để về trước.

Mục Thừa Duẫn cũng đứng lên theo cô: “Tôi cũng phải về đây.”

Những người khác đang chơi hăng say, cũng không ép bọn họ ở lại, chỉ dặn họ đi đường cẩn thận.

Hai người đi ra ngoài.

Lúc Ôn Dĩ Phàm đi ngang qua quầy bar, cô không tự chủ được quét mắt nhìn xung quanh, rất nhanh rồi cụp mắt xuống.

Ra khỏi bar.

Ôn Dĩ Phàm định đi về hướng trạm xe lửa, lại nghĩ đến Mục Thừa Duẫn đang đi bên cạnh, cô hỏi: “Em trở về Nam đại sao?”

Mục Thừa Duẫn tửu lượng hình như không tốt lắm, lúc này ánh mắt hơi mơ hồ, như là say.

“Dạ, đúng.”

Ôn Dĩ Phàm: “Vậy hai chúng ta cùng đến trạm xe lửa đi.”

Mục Thừa Duẫn: “Được.”

Đi chưa được mấy bước, Mục Thừa Duẫn như không đi nổi nữa, nhìn như sắp té đến nơi. Ôn Dĩ Phàm vô thức giữ cánh tay anh lại, đỡ anh: “Em không sao chứ?”

Mục Thừa Duẫn lẩm bẩm nói: “Em đứng không vững.”

Ôn Dĩ Phàm do dự một chút, suy tính nên xử lý như thế nào. Cùng lúc đó, phía sau bỗng có một người tiến đến. Người ấy đưa tay kéo lấy cái mũ trên áo hoodie của Mục Thừa Duẫn, khuôn mặt vô cảm, nói: “Đứng không vững đúng không?”

Nghe được giọng nói này, Ôn Dĩ Phàm nhìn sang.

Nhìn thấy gò má của Tang Diên.

Trông Tang Diên hôm nay khác mọi ngày, anh mặc một bộ âu phục màu đen. Lúc này cà vạt đã được thả lỏng, áo khoác cũng mở nút, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong. Ăn mặc trang trọng không làm anh trông quy củ hơn, mà ngược lại càng thêm nét ngông cuồng, ngạo mạn.

Tang Diên nhấc mí mắt lên, ánh mắt cố định ở vị trí bàn tay Ôn Dĩ Phàm đặt trên cánh tay Mục Thừa Duẫn.

Rồi sau đó, lại nâng mắt lên, đối diện với ánh mắt của cô.

Ôn Dĩ Phàm đang định nói chuyện.

Tang Diên lên tiếng trước: “Buông tay.”

“. . .” cô lập tức buông tay ra.

Cùng lúc đó, Tang Diên không khách khí chút nào kéo Mục Thừa Duẫn đi về phía trước, như là đang giúp đỡ. Hai người đều rất cao, lại đi nhanh, nên dần dần kéo dài khoảng cách so với Ôn Dĩ Phàm.

Sau một lúc lâu, Mục Thừa Duẫn tránh khỏi tay anh, vẻ mặt không còn mơ hồ như vừa rồi nữa: “Tang học trưởng?”

Tang Diên cũng thu tay lại, nhìn anh ta từ trên xuống dưới: “Cậu là ai?”

'Tôi cũng là sinh viên Nam đại.” Mục Thừa Duẫn cười nói: “Trước đây đã từng gặp anh.”

“Ừ.” Tang Diên mím môi: “Tỉnh táo?”

Mục Thừa Duẫn không hề chột dạ, lại xoa xoa đầu, làm như không hiểu: “Cái gì?”

Tang Diên nhìn anh ta, đột nhiên cười: “Này, đừng giả bộ.”

Mục Thừa Duẫn dừng động tác lại.

“Không có chiêu khác sao? Cái mánh khóe ngốc nghếch trẻ con của cậu.” Tang Diên vẻ mặt tản mạn, như hoàn toàn không đem hành động của anh ta coi ra gì: “Tôi 800 năm trước đã dùng qua rồi.”

“......”

Tang Diên cười: “Nếu có tác dụng, còn tới phiên cậu dùng sao?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)