Khó Dỗ Dành

Chương 30: Yêu anh ấy thật nồng nhiệt

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhiều chuyện trước kia, Ôn Dĩ Phàm thật ra cũng không còn nhớ rõ.

Cô cũng không cố gắng nhớ lại. Nhưng chỉ cần có điều gì đó gợi lên, nhất là những chuyện liên quan đến Tang Diên, mỗi một cảnh tượng, mỗi một chi tiết vụn vặt, Ôn Dĩ Phàm dường như đều có thể nhớ rõ ràng.

Cũng nhớ, trong khoảnh khắc đó.

Cô cảm giác được rất rõ ràng, trái tim mình như ngừng nửa nhịp.

Chung Tư Kiều ngồi trước mặt vẫn đang nói tiếp: “Mình lúc ấy học cùng lớp với Thôi Tĩnh Ngữ, ngày ngày nghe cô ấy nhắc đến Tang Diên. Cho nên lớp mình nếu có ai không biết đến Tang Diên, thì cũng nhờ cô ấy mà biết hết rồi.”

Ôn Dĩ Phàm yên lặng lắng nghe, khoé môi cong nhàn nhạt.

“Này, chuyện mình mới hỏi sao cậu không trả lời! Dù sao chuyện cũng qua lâu rồi, mình chỉ tò mò chút thôi mà.” Chung Tư Kiều quay lại đề tài cũ, đùa giỡn: “Thôi mình không nói đến thích, động tâm thì sao, có không? Chắc là có chút cảm tình chứ.”

“. . .”

“Không trả lời, vậy mình coi là cậu ngầm chấp nhận nhé.”

Ôn Dĩ Phàm cuối cùng cũng lên tiếng, nghiêm túc nói: “Có thể.”

“Vậy mình có thể xem cậu là ngầm thừa nhận?” Nghe được câu trả lời này, Chung Tư Kiều ngược lại rất sửng sốt, “Thật hay giả?”

Ôn Dĩ Phàm bật cười: “Sao cậu lại phản ứng như vậy?”

Thích anh mà không cần che giấu, mọi niềm vui đều chỉ vì anh, khi nói chuyện với anh ánh mắt sẽ bừng sáng, vừa sinh động vừa rạng rỡ đến cực độ.

“Cho nên sẽ không phải là,“ Ôn Dĩ Phàm trầm mặc một chút, “một người nhạt nhẽo như mình.”

“Cậu sao lại tự chê bai bản thân như vậy, cậu rất xinh đẹp, tính tình lại rất tốt nữa.” Chung Tư Kiều cau mày, rất không đồng ý với suy nghĩ của cô: “Có nhiều người chỉ thích người có tính cách giống cậu đấy.”

Ôn Dĩ Phàm lại yên lặng một lúc, chuyển sang đề tài khác: “Một thời gian trước mình có gặp lại bác gái cả của mình.”

Chung Tư Kiều 'A' lên: “Lúc nào vậy?”

Ôn Dĩ Phàm: “Khoảng hai tuần trước.”

Ôn Dĩ Phàm thường không chủ động nhắc đến chuyện không vui của bản thân, nên Chung Tư Kiều cũng không biết cô ở nhà bác cả tình huống cụ thể như thế nào, chỉ biết là hình như cũng không vui vẻ gì.

Cho nên lúc này Chung Tư Kiều cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

“Trước kia, lúc mình mới dời đến nhà bác cả.” Ôn Dĩ Phàm giật giật đôi đũa, không ăn, mà tiếp tục nói, “Có một buổi tối, mình vô tình nghe được bác gái nói một câu.”

“Cái gì?”

“Lúc ấy anh họ mình đang học lớp mười hai, mỗi buổi tối, bác gái sẽ hầm canh cho anh ấy ăn, nói là để tẩm bổ.” Nói đến đây, Ôn Dĩ Phàm cười nhẹ: “Sau đó, có một lần, mình nghe được anh họ nói: 'Con không muốn ăn, mẹ đem cho A Hàng ăn đi' .”

“. . .”

“Bác gái mình liền nói, “ Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng: “Sương Hàng không xứng đáng ăn đồ ngon như vậy.”

Chung Tư Kiều vừa nghe xong, đã muốn phát hỏa: “Con bà nó, bác gái cậu có bệnh à?”

Ôn Dĩ Phàm ngữ điệu rất bình thản: “Mình lúc ấy chỉ cảm thấy lời này thật khôi hài, mình cũng không quá để ý.”

“. . .”

Ôn Dĩ Phàm từ nhỏ đã không thích tranh cãi với người khác.

Nghe bác gái nói như vậy, thì chỉ cảm thấy thật buồn cười. Bởi vì trước khi chuyển đến đây, cô ở nhà được cưng chiều, như là vầng trăng được muôn sao bao quanh, chuyện ăn mặc, cô luôn được cha mẹ dành cho những thứ tốt nhất.

Sau một lúc lâu.

Cô nhẹ giọng nói: “Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa.”

————————————————

Trở về phòng, Ôn Dĩ Phàm lập tức lấy điện thoại từ trong ngăn kéo. Cô ấn mở máy, bàn tay không thể khống chế được run rẩy. Thời gian chờ đợi, cô thấy như đã qua cả một thế kỷ rất dài.

Ôn Dĩ Phàm gọi điện thoại cho Triệu Viện Đông.

Qua rất lâu.

Cho đến khi điện thoại sắp tự động cắt đứt, đầu kia mới nhận.

Truyền đến giọng nói của Triệu Viện Đông: “A Hàng?”

Ôn Dĩ Phàm hít mũi, nước mắt nãy giờ cố nén bỗng tí tách rơi xuống.

Ôn Dĩ Phàm muốn nói với mẹ.

Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không ồn ào cãi nhau với Trịnh Khả Giai.

Con sẽ ngoan ngoãn ở chung với chú Trịnh.

Cho nên mẹ có thể đưa con về chỗ mẹ được không.

Mẹ có thể đừng để con ở nhà bác cả không.

Mẹ ơi, cả nhà bác cả không thích con.

Mẹ có thể mang con về nhà không.

Nhưng Ôn Dĩ Phàm không thể thốt ra dù chỉ một câu. Bên phía Triệu Viện Đông bỗng vang lên tiếng của Trịnh Khả Giai.

Ngữ điệu của bà lập tức bối rối, vội vã nói: “Con có chuyện gì thì tìm bác cả con, ở nhà bác cả phải biết nghe lời, không được yêu sớm, biết không?”

Rồi lập tức cúp điện thoại.

Nghe tiếng tút tút lạnh như băng vọng lại, Ôn Dĩ Phàm buông điện thoại xuống. Cô cúi đầu, nhìn màn hình dần dần tắt, nước mắt vẫn rơi như mưa. Cô cứng đờ ngồi tại chỗ.

Ở khoảnh khắc đó, cảm thấy chỗ dựa duy nhất của bản thân cũng đã mất đi.

Không biết qua bao lâu.

Điện thoại di động trong tay lại lần nữa rung lên.

Cô chậm chạp nhìn xuống, thấy tên hiện trên màn hình.

―― Tang Diên.

Ôn Dĩ Phàm chăm chú nhìn rất lâu, mới bấm phím nghe.

Hai đầu cùng yên lặng.

Một lúc lâu sau, Tang Diên chủ động lên tiếng: “Cậu về đến nhà chưa?”

Ôn Dĩ Phàm khẽ ừ một tiếng.

“Bị mắng sao?” Tang Diên giọng điệu hơi khẩn trương, nói vội vàng: “Mình cũng không nghĩ thầy có thể vì chuyện vớ vẩn này mà gọi phụ huynh lần thứ hai, là mình đã làm ảnh hưởng đến cậu, mình---”

Ôn Dĩ Phàm đột ngột cắt ngang lời cậu: “Tang Diên.”

Như có linh cảm, cậu im bặt, không nói tiếp nữa.

Đó là khoảnh khắc Ôn Dĩ Phàm có cảm xúc tiêu cực nhất.

Cô cố gắng ngăn cản chính mình, biết mình không nên nói như vậy, ở thời điểm cậu thiếu niên kia đang nói lời xin lỗi cô.

Nhưng cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Ngồi trầm mặc trong căn phòng nhỏ, Ôn Dĩ Phàm nghe được chính mình nhẹ giọng nói:

“Xin cậu đừng làm phiền mình nữa.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)