Lời định nói như bị đông lại trên môi anh, trong nhà thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Lông mi Tang Diên rung rung. Từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hơi rối loạn và hàng mi rũ xuống của Ôn Dĩ Phàm. Hầu kết của anh trượt lên xuống, giọng khàn khàn nói: “Em làm gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm không trả lời.
Tang Diên tóc còn ướt đẫm.
Nước còn đọng hai bên tóc mai theo gò má chảy xuống, đọng thành giọt ở cằm anh rồi rơi lên tóc cô. Anh nhìn chăm chú, rồi thong thả giơ tay lên, nhẹ nhàng gạt đi.
Cô như không cảm nhận được, không có phản ứng gì.
Ôn Dĩ Phàm vốn không thấp, đứng đến khoảng cằm anh, khung xương lại nhỏ gầy, trên người cũng không được mấy lạng thịt. Lúc này má cô dựa sát vào ngực anh, đôi tay ôm eo, lực không nhẹ không nặng.
Vòng tay dịu dàng mà cảm giác lại mạnh mẽ, như rơi xuống người anh, một giọt dung nham nóng bỏng.
Kéo dài mười mấy giây.
“Có thể nói cho tôi biết chắc chắn?” Tang Diên lại lên tiếng, giọng không quá đứng đắn: “Em còn định ôm bao lâu nữa?”
Vừa dứt lời, Ôn Dĩ Phàm lập tức buông lỏng tay.
Rốt cuộc cái tật xấu hở chút lại ném cái dấu hỏi ra là từ đâu mà có vậy.
Ôn Dĩ Phàm vừa đánh răng vừa tự nhủ.
Tối hôm qua thời điểm Tang Diên gởi tin này, cô không ở phòng khách, cũng không phát ra động tĩnh gì ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa, lúc cô về nhà, nói chuyện với anh, lời nói và thái độ cũng rất bình thường mà.
Nghĩ nghĩ, Ôn Dĩ Phàm lại trả lời: 【 Anh nhắn tin sai người sao? 】
Tang Diên: 【? 】
Sau vài giây, anh lại gởi biểu tượng dựng ngón tay cái .
“......”
Ôn Dĩ Phàm vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu ý anh là sao. Nhưng cũng có thể thông qua hai dấu chấm hỏi kia suy ra, cái ngón tay cái này không phải ý châm chọc gì. Cô phun bọt kem đánh răng trong miệng, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Chỉ cảm thấy người này cảm xúc sao cứ lên xuống phập phập phồng phồng.
Mỗi ngày đều có chuyện kỳ quái.
Ôn Dĩ Phàm cũng không nghĩ quá nhiều, dứt khoát đem ngón tay cái này lý giải thành ý nghĩa vốn có của nó, cho là sáng sớm Tang Diên muốn gởi đến cô lời cổ vũ.
Nghĩ chuyện này dù sao cũng phải có qua có lại một chút.
Cô suy xét, rồi cũng đáp lễ anh bằng một ngón tay cái .
***
Lúc này mới hơn 8 giờ.
Ôn Dĩ Phàm lấy áo khoác, vắt ở trong khuỷu tay, dẫm lên dép lê đi ra khỏi phòng. Tuy rằng Tang Diên đã tỉnh, nhưng bởi vì thời gian còn sớm, động tác của cô vẫn rất khẽ khàng theo thói quen.
“Vậy kết thúc thế nào? Cậu không ra khỏi rừng già được sao?”
“Ra được, nhìn thấy mặt trời xong là ra khỏi rừng già.” Ôn Dĩ Phàm cố gắng nhớ lại, nhưng cảnh trong mơ rất nhạt nhòa, cô cũng nhớ không rõ lắm, cảm thấy cảnh tượng này hơi kỳ lạ: “Hơn nữa, lúc mình nhìn thấy mặt trời, hình như còn ——”
“Cái gì?”
“Nhịn không được ôm lấy nó.”
***
Ôn Dĩ Phàm hôm nay đi làm sớm, hơn nữa gần đây công việc ở đài không nhiều lắm, cho nên cô tan việc đúng giờ.
Cô trở về tiểu khu, rất đúng dịp ở thang máy gặp phải Tang Diên. Anh hình như cũng vừa trở về, hẳn là đậu xe ở tầng hầm rồi đi thang máy lên, đang nói chuyện điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Tang Diên chỉ nhìn cô một cái.
Qua một lúc.
Tang Diên lười biếng nói một câu: “Không cần hoài nghi, chắc là không thấy hứng thú đối với cậu.”
“......”
Vừa lúc đến tầng mười sáu.
Ôn Dĩ Phàm từ trong túi lấy ra chìa khóa, đi ra khỏi thang máy.
Tang Diên đi theo phía sau cô: “Cậu nói cho tôi nghe xem, cô ấy làm hành động gì ái muội với cậu vậy?”
Ôn Dĩ Phàm mở cửa phòng ra, đang chuẩn bị thay dép lê.
Phía sau Tang Diên lại thốt lên: “Ôm cậu sao?”
“......”
Cùng lúc đó là tiếng đóng cửa nhà.
Đồng thời, Tang Diên vỗ vào đầu cô: “Này.”
Ôn Dĩ Phàm quay đầu lại.
“Đều là con gái, em trả lời giúp một chút.” Tang Diên nâng nâng cằm, có ý ám chỉ: “Có người ôm bạn tôi một lúc, ngày hôm sau lại làm như không có chuyện gì xảy ra, vậy là có ý gì?”
Ôn Dĩ Phàm không phản ứng kịp: “A?”
Tang Diên: “Hành vi này có thể báo cảnh sát không?”
“......” Ôn Dĩ Phàm kinh ngạc, chần chờ nói: “Ôm một chút... Chắc cũng không đến nỗi......”
Chú ý đến nét mặt của Tang Diên, cô lại không lạnh không nóng bổ sung: “Chủ yếu là quan hệ của bạn anh và người kia là thế nào, có khả năng là cô ấy tâm trạng không tốt, nên muốn ôm an ủi thôi.”
Tang Diên không lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt anh, Ôn Dĩ Phàm mơ hồ có cảm giác chính mình mới là người làm ra hành vi ác nhân đó, nói chuyện như đang phân trần: “Ôm thì cũng không có ý nghĩa gì khác đâu, có khi chỉ là tình cảm bạn bè ...”
Bị Tang Diên nhìn chằm chằm như vậy, Ôn Dĩ Phàm cũng không nói thêm được nữa: “Nhưng tôi cũng không biết cụ thể bạn anh và người kia quan hệ như thế nào, nên lời nói của tôi cũng không có giá trị tham khảo gì đâu.”
Nghe vậy, Tang Diên mặt vô cảm, thu lại ánh mắt, lại nói với người trong điện thoại: “Hỏi cậu, cùng người kia có quan hệ thế nào?”
“Cậu có bệnh à? Gì mà đi báo cảnh sát?” Đầu dây bên kia Tiền Phi bị anh xem nhẹ nửa ngày, lúc này giọng nói cũng lớn thêm vài phần: “Quan hệ còn có thể như thế nào! Là nữ thần của ông đây! Yêu thầm một năm!”
“......”
Tiền Phi: “Hơn nữa cậu nói cái gì vậy! Tôi lúc nãy đã nói với cậu rõ ràng! Lễ tình nhân nữ thần tặng tôi chocolate! Không phải ôm ấp gì cả?!”
“Ừ, anh ta nói cô ấy là,“ Tang Diên buông điện thoại, quét nhìn Ôn Dĩ Phàm từ trên xuống dưới, như là từ trên người cô rút ra kết luận: “Là người hâm mộ anh ta đến phát điên.”