Ôn Dĩ Phàm không chú ý những thứ này, nên không biết đến chuyện này: “Ảnh hưởng rất lớn sao?”
“Không có ảnh hưởng gì, dù sao cũng đánh mosaic rồi, chủ yếu là chơi cho vui.”
“Vậy thì được,“ vừa vặn bản thảo đã được duyệt xong, Ôn Dĩ Phàm lại đem gởi cho bên phối âm, rôi đứng dậy nói: “Em lát nữa lo kiểm tra phần phối âm nhé, có vấn đề gì thì tìm chị. Chị phải trở về viết đề cương đây.”
“Được.” Phó Tráng cất tiếng ngâm thơ: “Cô độc! Là con đường ai cũng phải đi qua!”
“. . .”
Hôm nay Ôn Dĩ Phàm không tăng ca, viết xong đề cương rồi trở về nhà.
Mở cửa ra, Ôn Dĩ Phàm theo thói quen đưa tay định bấm công tắc đèn, bỗng nhiên phát hiện lúc này đèn đang sáng. Cô dừng lại, vô thức nhìn về hướng ghế sofa. Thấy phòng khách vẫn trống rỗng.
Chỗ sảnh có thêm một kệ đựng giày, cao mấy tầng, nhìn rất chỉnh tề. Bên cạnh đó có vài đôi giày để loạn xạ, như chỉ được cởi ra rồi tùy ý vứt ở đó.
Ôn Dĩ Phàm nhìn về hướng phòng ngủ phụ.
Cũng không biết Tang Diên lúc này có đang ở trong phòng không, hay là lại đi rồi.
Ôn Dĩ Phàm không để ý, ngồi vào ghế sofa rồi rót một ly nước. Cô vừa chậm rãi uống, vừa nhìn xung quanh, cảm thấy trong phòng có rất nhiều thay đổi.
Đồ đạc có vẻ nhiều lên.
Dưới bàn uống trà có đặt vài lon sữa bột nhãn hiệu khác nhau, bên cạnh còn có vài hộp yến mạch và bột ca cao. Tủ bên kệ TV vẫn mở ra, bên trong chất đầy các loại quà vặt, đầy đến nỗi không thể chất thêm, còn có vài hộp phải đặt ngay trước TV.
Trên bàn ăn có đặt vài hộp màu đen, có bọc nhôm để giữ mát, hình như đựng trái cây bên trong.
Ôn Dĩ Phàm thu lại ánh mắt.
Âm thầm nghĩ, vị Đại thiếu gia này chất lượng cuộc sống thật cao.
Đang lúc nhàm chán, Ôn Dĩ Phàm nhớ đến lời Phó Tráng nói.
Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại ra, tải xuống bài phỏng vấn. Uống xong ly nước, cô đứng dậy đi vào phòng bếp.
Vừa lúc đã tải xong, Ôn Dĩ Phàm mở ra, thấy xếp đầu tiên là một file tên là 'Nạn nhân đẹp trai khí chất nhất'. Cô vừa rửa ly vừa mở file ra.
Điện thoại trong nháy mắt truyền ra giọng nói lạnh như băng của Tang Diên.
—— “Tôi rất vui vẻ. Hy vọng cậu cũng sớm được vui vẻ như tôi.”
Âm lượng điện thoại hơi lớn, trong không gian yên tĩnh này có thể được xem là đinh tai nhức óc.
Ôn Dĩ Phàm sợ hết hồn.
Cô lập tức khoá vòi nước lại, lấy tay chỉnh nhỏ tiếng điện thoại.
Cùng lúc đó, sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân.
Ôn Dĩ Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Tang Diên cũng vào phòng bếp.
“. . .”
Ôn Dĩ Phàm cúi đầu định tắt điện thoại, có chút lúng túng.
Cũng không biết anh có nghe thấy âm thanh vừa rồi không.
Nhưng Tang Diên như không nhìn thấy cô.
Không lên tiếng, cũng không nhìn về hướng này, chỉ trầm mặc mở tủ lạnh ra.
Ôn Dĩ Phàm cũng không chủ động nói chuyện. Cô thả điện thoại vào trong túi, rũ mắt thì, bỗng nhiên chú ý đến vòi nước trước đây hay bị rỉ nước giờ đã được sửa lại, không còn rỉ một giọt nào.
Thấy vậy, Ôn Dĩ Phàm mới nghiêm túc đưa mắt nhìn khắp phòng bếp.
Vị trí của bếp gas cũ trước đây đã được thay bằng một cái bếp mới, bên cạnh còn có thêm một cái lò vi sóng, thậm chí còn có máy ép nước trái cây và lò nướng. Cô giật mình, da đầu bỗng nhiên tê dại.
Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cô chính là.
—— những thứ này chia đều ra thì hết bao nhiêu tiền.
Ôn Dĩ Phàm do dự: “Những thứ này là anh mua sao?”
Tang Diên trông như vừa tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám rộng rãi. Anh không để ý gì đến cô, từ trong tủ lạnh lấy ra một túi mì.
Nhìn như là muốn tự mình làm cơm tối.
Ôn Dĩ Phàm thấy cảnh này hơi vi diệu. Ở trong mắt cô, anh chính là một vị đại công tử mười ngón tay không dính nước.
Nếu không có người nấu cơm cho ăn thì chắc chỉ biết gọi cơm hộp bên ngoài giao tới.
Vậy mà anh lại chủ động vào bếp nấu ăn sao.
Ôn Dĩ Phàm nói tiếp: “Nếu đúng là như vậy, anh gởi danh sách cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh, được không?”
Cô lướt điện thoại, trả lời từng tin nhắn chúc mừng năm mới. Thấy có tin nhắn từ Triệu Viện Đông, cô chần chờ một chút, rồi trả lời: 【Tối nay con phải tăng ca. Chúc mẹ năm mới vui vẻ.】
Cửa sổ đã đóng chặt, nhưng vì không có máy sưởi, nên vẫn hơi lạnh.
Trừ âm thanh ầm ĩ trong TV, trong phòng không có bất kỳ âm thanh dư thừa nào. Ôn Dĩ Phàm trùm chăn, chăm chú nhìn lên TV, khung cảnh đầy tiếng nói cười, nhưng cô không thể nào cảm nhận không khí vui vẻ ấy. Nếu như không được nghỉ, cô cũng không nhớ nổi đêm nay là giao thừa.
Cô thở ra một tiếng, không yên lòng lướt xem Weibo, không được bao lâu lại muốn quay về phòng.
Thật ra Ôn Dĩ Phàm không có hứng thú gì với chương trình ca nhạc đêm giao thừa.
Cô vẫn cảm thấy, chỉ khi cả nhà cùng tụ tập, vui đùa, nói chuyện đêm ba mươi, thì chương trình đó sẽ đảm nhiệm chức năng làm nhạc nền. Còn tự một mình ngồi xem, thì cô cảm thấy rất kỳ cục.
Nhưng ở đầu kia WeChat Chung Tư Kiều vẫn hưng phấn cùng cô thảo luận tiết mục.
Ôn Dĩ Phàm không muốn làm cô ấy mất hứng, nên định làm chút gì đó để ăn.
Vào lúc này, tiếng chuông đột nhiên vang lên ngoài cửa. Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thời gian, đã gần đến chín giờ.
Cũng không biết là ai.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy kỳ lạ, lại có chút bất an. Cô đi đến huyền quan, nhìn vào mắt mèo ra bên ngoài.
Ngoài hành lang sáng rực, Tang Diên đang bỏ tay vào túi đứng yên.
Cô nhẹ nhàng thở ra, mở cửa ra: “Sao anh lại về đây?”
Tang Diên liếc nhanh về phía cô, hiếm khi trả lời đầy đủ: “Có họ hàng đến nhà, không có chỗ ngủ.”
“. . .” Ôn Dĩ Phàm gật đầu, không hỏi nhiều, trở về vị trí trên ghế sofa.
Tang Diên đổi dép, ngồi vào một cái ghế sofa khác.
Hai người cùng lặng yên, không nói một lời.
Ở một ngày lễ như hôm nay.
Bên trong phòng bỗng nhiên có thêm một người, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác không quen, không tự chủ nhìn về hướng anh.
Một lát sau, Tang Diên có động tĩnh trước.
Anh đứng dậy, đi về hướng bếp.
Chú ý đến động tác của anh, Ôn Dĩ Phàm nhìn theo.
Chỉ thấy Tang Diên từ bên trong tủ lạnh lấy ra một túi mì sợi, một hộp thịt viên, cùng với một hộp rau cải. Sau đó, anh còn từ tủ đông lấy ra một hộp sủi cảo đông lạnh. Thoạt nhìn là định chuẩn bị thức ăn khuya.
Ôn Dĩ Phàm không quá tin tưởng vào khả năng nấu nướng của anh.
Cô thấy tốt nhất là anh đừng đụng vào bếp gas.
Nấu những đồ ăn này, dùng bếp điện là đủ rồi.
Ôn Dĩ Phàm rất sợ anh sẽ phóng hỏa cả bếp mất.
Qua mấy phút.
Ôn Dĩ Phàm nghe được từ bếp truyền đến tiếng bật lửa bếp gas.
“. . .”
Cô bắt đầu lo sợ.
Nhưng nghĩ đến trạng thái ở chung của hai người bây giờ, cô lại không dám tùy tiện đi qua.
Cô đứng ngồi không yên một lúc.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng mở vòi nước.
Cùng lúc đó, Tang Diên bỗng nhiên gọi tên cô.
“Ôn Dĩ Phàm.”
Với trạng thái trước đây của hai người, việc vị này có thể kêu tên cô, đơn giản là còn khó hơn lên trời.
Làm cho Ôn Dĩ Phàm càng xác định là đã xảy ra chuyện gì, lập tức đứng dậy đi qua.
“Thế nào?”
Mới vừa vào phòng bếp.
Ôn Dĩ Phàm chỉ thấy Tang Diên trong tay còn cầm túi đựng mì, nhưng bên trong đã trống. Động tác của anh hơi cứng nhắc, chăm chú nhìn nồi nước đang sôi, hình như đã lỡ trút hết cả gói mì vào.
Mấy giây sau.
Tang Diên xoay đầu sang, mặt không biểu lộ cảm xúc, chỉ nói: “Nấu nhiều.”
“. . .”
Tang Diên cụp mắt, ném túi đựng mì vào thùng rác bên cạnh, như thuận miệng nói một câu:
“Ăn giúp được không?”