Khó Dỗ Dành

Chương 21: Con người kiêu ngạo ấy

Chương Trước Chương Tiếp

Tang Diên vừa nói xong, tiếng chuông vào học liền vang lên.

Âm thanh này tựa như một hồi chuông giải thoát, cậu nam sinh đeo kính nhẹ nhàng thở ra, lại nhanh chóng nói xin lỗi. Tang Diên cũng không so đo nữa, chỉ liếc cậu ta một cái, rồi sau đó trở về chỗ ngồi.

Người xung quanh dần dần tản đi.

Lúc này trong phòng học cực kỳ yên tĩnh, tình trạng rất hiếm thấy khi không có thầy giáo trong lớp.

Ôn Dĩ Phàm từ trong ngăn kéo lấy bài thi ra, mở thời khóa biểu xem sắp tới sẽ học những gì, suy nghĩ lại lan man đến chuyện mới xảy ra. Liên tưởng đến chuyện ngày hôm qua gặp nhóm Tang Diên ở căn tin, cô chậm chạp hiểu ra mọi chuyện.

Vậy là, mọi người cho rằng cô phản bội Tang Diên, ngoại tình cùng với Hướng Lãng.

Ôn Dĩ Phàm nắm chặt bút trên tay.

Chẳng trách có người nói cô đáng ghét.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Tang Diên.

Bởi vì dáng dấp rất cao, cậu bị xếp ngồi ở tổ thứ nhất hàng cuối cùng, cách cô một khoảng. Lúc này cậu đang cúi đầu, không biết là xem sách gì.

Cậu nam sinh ngồi cạnh đang nói chuyện với cậu, cậu không nhìn sang, khuôn mặt vẫn bình thường không biểu lộ cảm xúc.

Cậu vừa giương mắt, đã bắt gặp được ánh mắt của cô.

Tang Diên không hề ngạc nhiên, nhếch mày: “Làm sao?”

“A?”

Tang Diên cà lơ phất phơ: “Thật sự bị mình làm cho say mê điên cuồng rồi sao?”

“. . .”

Cô chưa từng gặp qua người nào như cậu vậy.

Cậu tự tin đến ngông cuồng, như mang theo sự kiêu ngạo trong tận xương tủy , nhưng lại không hề khiến cho người khác chán ghét. Chỉ sẽ để lại cho mọi người cảm giác, cậu kiêu ngạo cũng là hợp lý.

Như một vầng trăng được muôn sao vây quanh.

Ở mọi nơi, cậu luôn luôn tỏa sáng.

***

Từ tầng hai, Tang Diên xuống lầu dưới, vào phòng nghỉ của nhân viên.

Anh ngồi vào ghế sofa, lấy điện thoại ra xem một chút, không lâu lại buông xuống. Tửu lượng của anh không nhỏ, tối nay uống cũng không nhiều, nhưng đầu lại âm ỉ đau.

Tang Diên lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, rút một điếu, dùng bật lửa mới lấy từ trên lầu ra đốt. Anh tự nhiên thả ra một ngụm khói, không bao lâu, Tô Hạo An cũng bước vào.

“Cậu chưa về à? Không phải là mệt sao?” Thấy anh, Tô Hạo An kinh ngạc nói, “Chờ Ôn nữ thần về chung sao?”

Tang Diên hai chân bắt chéo gác trên bàn, không trả lời anh.

Tô Hạo An ngồi vào bên cạnh anh, cũng rút một điếu từ hộp thuốc lá, tâm trạng có vẻ không tốt lắm: “A, tôi cmn cũng sắp quên rồi, kết quả là hôm nay lại nhắc đến người này, tôi lại thấy bực bội.”

Chợt có tiếng đóng cửa phòng.

Đang ngủ, Tô Hạo An bị âm thanh này đánh thức, mở mắt ra, cậu nhìn thấy Tang Diên.

Cậu thiếu niên mới vừa đóng cửa phòng lại, mặc áo ngắn tay màu đen, quần dài màu xám tro.

Tuy nhìn không rõ ràng, nhưng có thể thấy quần áo đã bị thấm nước mưa đến sẫm màu, hơn nữa tóc cậu vẫn còn ướt. Tô Hạo An lập tức hỏi: “Bên ngoài trời mưa sao? Lúc tôi đến thời tiết còn tốt mà.”

Tang Diên liếc nhìn cậu: “Cậu đến làm gì?”

“Nhận kết quả ra,“ Tô Hạo An than thở, “tôi không dám về nhà, sợ bị ba tôi cắt chân mất thôi.”

“Đáng đời, “ Tang Diên xùy lên, “sao lúc khoác lác thì không sợ bị cắt chân đi.”

Tối nay xem cậu là ân nhân thu nhận mình một đêm, Tô Hạo An không so đo với cậu: “Cậu đi đâu mất tăm vậy? Bọn tôi chơi game chờ cậu cả nửa ngày.” Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn đồng hồ: “Cmn, đã mười một giờ rồi sao.”

“Không đi đâu cả.” Tang Diên cũng không đi tắm, ngồi trước máy chơi game, ném cái điều khiển cầm tay về phía cậu: “Còn muốn chơi nữa không?”

Tô Hạo An lập tức đứng dậy: “Chơi luôn.”

Hai người vừa chơi vừa trò chuyện.

Tô Hạo An: “Cậu đi về trễ như vậy, ba mẹ cậu không mắng sao?”

Tang Diên: “Mắng được sao?”

“. . .” Tô Hạo An nói, “Cho nên mới nói cậu thiếu đòn mà.”

Cậu lại hỏi một lần nữa: “Mới nãy cậu đi đâu? Cậu không phải là trúng tuyển vào Nam Đại sao, sao không thấy cậu vui vẻ. Nếu tôi mà có được thành tích đó, tôi sẽ thành Ông Trời ở nhà.”

Tang Diên: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy?”

“Ai, “ Tô Hạo An đã quen với thái độ của Tang Diên, nói tiếp: “Tôi cũng không biết tôi có thể học trường nào. Tôi vừa thấy Trần Thiển đăng trên vòng bạn bè, cô ấy đậu ở A đại. Nhưng tôi lại không nộp trường nào ở thành phố A cả.”

Tang Diên không lên tiếng.

Tô Hạo An tiếp tục nói linh tinh lang tang.

Qua một lúc lâu sau.

Tô Hạo An phát hiện, trên màn hình, nhân vật của Tang Diên đột nhiên không nhúc nhích, để mặc cho cậu đánh. Cậu chơi game chưa khi nào thắng được Tang Diên, nhân cơ hội này điên cuồng tấn công.

Đánh nhân vật của Tang Diên chết xong, Tô Hạo An mới nhìn cậu, giả mù sa mưa hỏi: “Thẻ của cậu bị sao à, sao đứng im —— “

Lời còn chưa dứt, bỗng nghẹn lại.

Cũng không biết tại sao, trong nháy mắt đó, Tô Hạo An không thể thốt nên lời.

Tang Diên rũ mắt, nhìn chằm chằm vào điều khiển đang cầm trên tay, nhưng lại như không phải đang nhìn. Cậu như mất hồn, người cong xuống, liếc mắt qua cũng thấy được vẻ thương tâm.

Giống như một hình ảnh bất động.

Nhưng cũng giống như một dây cung đã bị kéo căng đến tận cùng.

Tô Hạo An biết cậu từ đầu cấp hai.

Từ khi gặp lần đầu tiên đến giờ, Tang Diên vẫn luôn mang vẻ kiêu ngạo, coi nhẹ mọi chuyện. Cậu mắt cao hơn đầu, chẳng coi ai ra gì, không chỉ là đối với mọi người mà ngay cả đối với mọi việc cũng vậy.

Như từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.

Nhưng ở khoảnh khắc đó.

Tô Hạo An mơ hồ có cảm giác.

Con người kiêu ngạo ấy.

Như đã bị vỡ vụn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)